Trang

Thứ Tư, 17 tháng 2, 2016

Tham, sân, si



Tham là khi mình ham muốn, mong muốn nhiều quá, khi lòng mình còn nhiều những ước muốn ích kỷ...

Sân là khi mọi chuyện không như mình suy nghĩ, không như mình mong muốn thì sinh ra buồn bã, cáu giận để rồi nảy sinh trong lòng những suy nghĩ viển vông và vô vàn các giả thuyết...

Si là khi mình say mê, đam mê điều gì đó mà lý trí không còn hoàn toàn sáng suốt nữa...

Vì thế nên mình khổ!

Nhưng...

Nếu bớt tham thì trong lòng nguội lạnh, không còn mong muốn, không còn ước muốn cho mình, liệu rồi điều đó có trở nên vô nghĩa không?

Nếu bớt sân thì mình sẽ quên những cảm xúc thành thực, quên những vui buồn, những thăng hoa, rồi có lẽ mình sẽ trở nên vô cảm hay hời hợt?

Nếu bớt si, bớt đi đam mê, bớt đi say mê, bớt đi sự cuồng nhiệt thì mình không cam lòng, thực sự không cam lòng!

Như ngọn lửa đốt tim gan, những cồn cào này... liệu có ai biết được!

Những khắc khoải...

Nếu em hiểu, tôi đã buồn...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét