Trang

Thứ Ba, 19 tháng 4, 2016

Tán gái 10k sub



[Lần gặp đầu tiên]

Mọi chuyện bắt đầu từ khoảng 2 năm trước đây, hồi em mới bắt đầu vào làm nhân viên chính thức của một công ty sản xuất phim - chương trình truyền hình. Một ngày đẹp trời nọ, ông sếp bắt em vào studio quay phim để kiểm soát nội dung (thực ra là đi chơi, vì nội dung kịch bản có sẵn rồi, dẫn chương trình chỉ cần nói theo kịch bản là xong, nên thường chẳng có vấn đề gì cả! )
Hôm đó, ả mặc váy trắng, trang điểm nhẹ nhàng vào làm MC, còn em ngồi xếp bằng ở góc tường, hết ngoáy mũi lại chơi rắn săn mồi, chỉ thi thoảng mới liếc lên nhìn ả vài cái, tầm 5s/lần.
Lát sau, khi xong phần mình, ả tới đứng ngay góc tường nhỏ gần chỗ em đợi phần diễn tiếp theo. Chắc tại studio nhỏ nên không còn chỗ nào khác để đứng.

- Chào em - Mặt em vẫn cắm vào màn hình chiếc 1280 huyền thoại
- Dạ chào anh!
- ...

Cuộc trò chuyện rơi vào khoảng không. Phần vì em chẳng quan tâm mấy tới mấy cô gái "người của công chúng" các kiểu, phần vì hôm đó em chơi rắn hơi bị siêu nên cố gắng tập trung phá kỷ lục . Sau này, cái thằng bày em cách tán gái có nói rằng, mấy đứa con gái hot hot kiểu đó thường sẽ khá ấn tượng với những thằng bơ nó. Vì tâm lý ngôi sao, đi đâu cũng được các anh săn đón, tìm cách trò chuyện nó quen rồi

Lúc đang "người nào việc nấy" thì ông đạo diễn gọi hỏi ý kiến em. Kịch bản ổng đang cầm với kịch bản hôm trước ổng đọc có khác vài chỗ. Em thì mới đi làm, cũng chẳng muốn thể hiện gì nhiều nên đẩy cho ổng sắp xếp, chỉ chỉnh lại vài chữ nho nhỏ cho có lệ thôi.

Vấn đề nằm ở chỗ này. Vì phải sửa lại vài chỗ, nên em phải nói với ả MC note lại kẻo nói nhầm. Thế là bỗng dưng định mệnh bắt em phải nói chuyện với em ấy mặc dù trong lòng không muốn
- Em ơi! Em note lại hộ anh mấy chỗ cần sửa lại phát.
- Dạ vâng! Anh nói đi!
- Ủa? Em là người Bắc?
- Vâng! Hà Nội gốc. Sao thế ạ?
- Vì ở đây là Sài Gòn nên anh hơi thắc mắc ấy mà!
- Do em đi học trong này nên...
- Giỏi ha? Con gái đi học xa một mình, lại còn làm việc ở đây luôn nữa.
- Dạ không! Em chỉ làm CTV thôi! Đến khi học xong em lại về Hà Nội.
- Nghĩa là em còn chưa ra trường?
- Chưa ạ! *Cười*

Hôm ấy, ả cười xinh ơi là xinh...

- ...
- Em sinh năm nào ấy nhỉ?
- Dạ! Em 94.
Tới khúc đó thì ông đạo diễn nhảy vô họng. Chắc tại thấy bọn em "bàn kịch bản" lâu quá
- Xạo mày! Sao hồi 2 năm trước tao hỏi thì mày bảo mày sinh năm 92.

Em lườm ả?
- Mãi mãi tuổi hai mươi à?

Lần gặp đầu tiên của em và ả năm đó đã diễn ra như thế đấy...

[SĐT từ trên trời rơi xuống và mặt dày xin fb]

Mãi tới hôm nay mới được rảnh nên ngồi viết tiếp chuyện cũ cho mấy thím đọc chơi. Dù sao thì giờ em cũng hết buồn rồi

Thường thì các cậu trai hay có thói quen nói chuyện với gái xong xin facebook về tối nói chuyện luôn. Nhưng hôm đó cơ bản là em lười, với lại cũng không bị ả hấp dẫn lắm (hình như trong lòng vốn nghĩ là gái đẹp, lại hay lên hình thế kia thì kiểu gì mới tới lượt mình), nên thôi chẳng để ý xin fb hay sđt làm gì.
Tối hôm đó, bà chị làm bên marketing chịu trách nhiệm đưa đón ả sang công ty gọi cho em báo là có việc bận, nhờ em hôm sau cầm thẻ taxi sang đón ả hộ (hình như em đã nói ở phần trước là ả chỉ cộng tác thôi, nên đưa đón phải do công ty lo). Vì em cũng có tí miệng lưỡi nên em với bà này kể ra thì cũng khá thân. Vậy nên bả nhờ em luôn, đỡ phải email trình bày các kiểu với các sếp cho phiền hà
Hôm đó nhận số, nhận địa chỉ, tiện tay nhận luôn cái cười khúc khích đầy thâm ý của bả. Hình như hôm qua bả thấy em ngồi chém gió với ả nên tạo điều kiện cho em tán thì phải
Ừ thì, tán thì tán
-------------

Sáng hôm sau em vác thẻ taxi sang nhà đón ả:

- Xin lỗi! Có phải bé T không?
- Đúng ạ! Anh là?
- Anh là anh P hôm qua có nói chuyện với em trong phòng thu ấy. Em ở đâu ấy nhỉ?
- Dạ em ở Sài Gòn.
- Uy mua! *cười lớn* Hôm nay chị X bận nên nhờ anh sang đón hộ. Mà thú thực với em là Sài Gòn nó hơi lớn một tí nên anh tìm không ra đâu!
- Dạ! Em ở đường NX. Anh đến đó gọi em chạy ra là được!

-----------

Hôm đó cũng chẳng có việc gì lớn. Em đưa ả đi làm, trên đường đi có trêu chọc vài câu cho có không khí đại loại như thế này:

- Em học trường Ngoại thương hay Luật (đây cũng là 1 chiêu khá hay đấy ạ! Đặt câu hỏi buộc đối phương phải lựa chọn thế này, dù cho có trật lất chăng nữa cũng sẽ dễ có chuyện để nói)
- Ngoại thương ạ! Sao anh biết?
- Thường thì chỉ có Sv 2 trường đó mới trọ ở đây thôi. Mà chắc là em khỏe gớm lắm chứ chả đùa?
- Dạ bình thường à! Mà sao anh hỏi vậy?
- Thì từ đây sang Ngoại thương xa vật vã, lại còn phải vượt qua bao nhiêu là chướng ngại vật.
- Hì hì. Em đi xe máy.
- Ủa? Thế thôi cho anh chuyển lời khen vừa rồi lại cho cái xe máy của em heng!
- ....

Đại để thế! Có mấy câu hồi xưa cứ xài đi xài lại miết nên nhớ, còn mấy chuyện tầm phào sau đó thì chịu thua

------------

Trò chuyện nhiều hóa ra thân. Chiều hôm đó, em ngồi trong studio lấy lap ra lướt fb. Cơ bản là em cực kỳ lười lướt face, nhưng hôm đó đang tính add friend ả để tối ngồi chém gió chơi nên giả bộ cho thiên hạ biết là mình có face.

- Làm việc đi anh! Onl fb chat với bạn gái hoài bị la bây giờ!
- Bạn gái anh còn chưa add friend làm sao chat em?
- Ủa? Sao lại chưa add?
- Vì nó đã xuất hiện trên đời này đâu mà add. Luôn tiện, fb em là gì thế?
- Em nhiều follower quá rồi, không có nhu cầu bổ sung thêm
- Ờ vậy thôi! *tắt fb chuyển qua ms word*
- Đùa thôi mà! Fb của anh là gì để tối em về add. Chớ em full bạn rồi, anh ko add được đâu!

----------------

Tối hôm đó ả add friend em thật. Nhưng hôm đó cũng chỉ chào hỏi vài câu cho có rồi lết xác đi ngủ. Đại loại thì như thế này:

- Tấm hình chụp em hồi chiều nè cô bé (hồi chiều rảnh không có gì làm nên dụ mấy thằng quay phim chụp cho 1 tấm)
- Đẹp ko anh? Em đang onl =đt nên ko xem được.
- Để mai xem rồi biết. Ko đẹp thì cùng lắm mai mốt chụp cho em tấm khác.
- Hehe. Nhớ đó!
- Nói vậy chớ ảnh cũng đẹp. Em làm nền cho anh rất tốt.
- Chơi kỳ nha! Mai chắc phải bắt anh làm nền trả lại cho em.
- Cái đó khó lắm em ạ! Những người đẹp xuất sắc như anh kiểu gì cũng bị tưởng nhầm làm nhân vật chính thôi.
- ...

Đại loại thế! Ngày thứ 2 để có nick fb. Hồi ấy cơ bản em cũng không quyết đoán như bây giờ nên chậm chạp thế đấy!


[Cuộc hẹn đầu tiên. Coi phim à? Không tệ]

Sau lần nói chuyện hôm đó, em lặng thinh với ả. Nhiều hồi thấy ả viết stt các kiểu cũng không like hay cmt gì cả. Thím nào có ý định tán gái online mà chưa có nhiều kinh nghiệm (em không nói mấy thím có kỹ năng siêu hạng nhé!), thì nhớ lấy điều này: Đúng là gái sẽ để ý đến những người like và cmt stt của mình, nhưng nếu như có thể để gái biết mình từ trước, thì không like/cmt gì hết sẽ càng làm gái suy nghĩ về mình.

Hai hôm sau là thứ 6.

Công ty em nghỉ ngày thứ 7. Vậy nên tối thứ 6 với em là tối cuối tuần rồi.

9h tối hôm đó, em lại onl fb như thường lệ Hôm đó, mục đích chính của em là dụ ả đi coi phim. Hồi đó đang có Frozen, nghe nói hay. Em thì khá là không thích coi phim 1 mình, và đi coi với 1 thằng con trai thì chán chết
Ả chẳng bao giờ mở chế độ chat, nhưng em biết thừa là giờ đó thì trừ phi có việc đột xuất hoặc đi chơi với trai thì chẳng đứa con gái có cả ngàn thằng theo dõi lại không ngụp lặn ở facebook cả

- Em ơi! Chúc mừng em nhé!
- Chúc mừng vụ gì anh?
- Bạn trai em nhắn tin rủ em đi chơi kìa!
- Chém gió! Làm gì có ai nhắn! Mà em làm gì có bạn trai!
- Em ở Sg lâu chưa?
- Lâu rồi ạ! Em năm nay năm tư mà.
- Em lạnh lùng nhỉ?
- Hơ! Sao tự nhiên nói em vậy?
- Năm tư rồi mà chưa chịu có gấu. Đã thế lại không thèm quan tâm đến nguyên tắc tối thượng của người Sg
- Nguyên tắc gì ạ? Mà ko có gấu thì liên quan gì tới lạnh lùng?
- Thứ 7 máu chảy về tim Mà hôm nào anh thèm bia thì gọi cho em nhé!
- Em không uống bia đâu!
- Ai rủ em uống mà tham vậy?
- Chớ anh gọi em làm gì?
- Thì thấy em lạnh quá nên khi nào thèm bia, cần đá thì mang lít nước qua để chỗ em
- :v
- Em ơi! Cẩn thận ruồi!
- Ruồi gì anh?
- Há mồm to thế ruồi bay vào mồm đấy!
- Anh đi chết đi!
- Anh chết rồi em hối hận không kịp đấy!
- Anh chết mắc gì em hối hận?
- Vì không còn ai rủ em đi coi phim nữa
- Ble ble! Đầy người rủ nhé! Mà anh có đời nào rủ em đi coi đâu!
- Thì giờ rủ nè! Mai đi coi Frozen hông :3
- Hông nhé! Đừng có mơ
- Thế thì đành đi coi một mình vậy! Mà nghe nói phim này hay vãi
- Kệ anh! Ai biểu chọc em.
- Giận à?
- Không có! Tại mai em đi dạy thêm.
- Nghỉ đê! Học là chuyện suốt đời, nay ko học mai học.
- Tại em nghỉ nhiều rồi á!
- Nghỉ nhiều rồi mà còn sợ? Mà em dạy cả ngày à?
- Không ạ! Em dạy buổi tối, buổi chiều đi chơi với bạn, còn rảnh buổi sáng.
- Sáng thứ 7?
- Vâng!
- Thôi bớt chém! Thứ 7 làm gì có buổi sáng!
- Sao lại không có ạ?
- Thì anh ngủ từ tối thứ 6, đến khi tỉnh dậy đã là trưa thứ 7 rồi, đời nào thấy có buổi sáng đâu
- Ngủ thế mà đòi rủ đi coi phim!
- Hmm! Thôi được rồi! Vậy anh đi coi buổi chiều.
- Anh đểu!
- À nhầm! Buổi sáng! Hẹn em 9h ngày mai nhé!

...

Set kèo xong em đi ngủ...


[Đi coi phim... Và đổi cách xưng hô]

Sáng thứ 7 em đưa gái đi xem phim.
Thực ra thì vì cũng khá lâu rồi nên có nhiều đoạn đối thoại em chẳng còn nhớ nổi nữa. Chỉ có mấy đoạn chat chit trên mạng chưa bị xóa thì mới chép lại được thôi. Vậy nên nhiều đoạn em lướt lướt thì các thím cũng thông cảm mà bỏ qua.
Vẫn như thường lệ, trước khi tới tầm 5 phút, em gọi cho ả một lượt thông báo là mình gần đến. Đến khi còn khoảng cây số thì em lại gọi tiếp bảo ả xuống. Dự tính như thế nên hầu như không cần phải đợi.
Tất nhiên, hầu như có nghĩa là không phải tất cả. Khốn nạn cái là buổi hẹn đầu tiên của em với ả lại đúng ngay cái trường hợp không thường xuyên đó
ĐKM mấy con bé xinh xinh chuẩn bị lâu VKL! Đã gọi trước báo là 5 phút tới, thế mà đến khi mình tới ả vẫn chưa chuẩn bị xong. Đi coi phim tối thui mà làm như lên sàn catwalk bộ sao mà lề mề vãi đái
Tầm 10 phút sau khi tới, tức là khoảng... 9h30 (em cũng trễ hẹn ợ! ), ẻm lò tò đi ra, vận một cái váy màu trắng, cười tươi rói rồi xin lỗi rối rít kiểu "anh đợi em có lâu không, em phải đợi toilet..." các kiểu.
- Không sao đâu em. Ban nãy tính rủ em đi ăn sáng, mà tại đợi lâu nên anh lỡ đi ăn trước rồi. Em chịu khó nhịn đói đi nha
- Gần 10h rồi mà còn ăn sáng gì? Em nấu cơm ăn từ lâu rồi.
- Ghê! Biết nấu cơm luôn! Có ăn được không đó?
- Ngon lắm đấy nhá!
- Hôm nào nấu anh ăn test thử phát
- Đừng có mơ! Em chỉ nấu cho gia đình ăn thôi.
- Cũng đúng. Gia đình mới không nỡ chê
- Giờ chọc em hay là đi?
- Dạ lỗi em! Mời tiểu thư lên xe

Lên xe đi thẳng tới Galaxy Nguyễn Du. Tính ra thì em nhác đi coi phim lắm nên chả biết rạp nào xịn, rạp nào dỏm. Tối hôm trước coi bản đồ thấy rạp đó cũng gần nên chạy thẳng qua đó. Trên đường thì cũng có chọc ghẹo vài câu kiếm mấy quả "động chạm tinh tế" (Mấy thím rảnh đọc mấy cuốn bí kíp tán gái share đầy ngoài đường như ở topic gì em vừa thấy lúc sáng ở voz ấy, từ này phổ biến lắm) kiểu thế này:
- Đường hôm nay chán nhỉ?
- Sao chán anh?
- Chả thấy ổ gà gì cả!
- Ổ gà làm gì?
- Để thắng gấp cho có người ôm mình chơi.
- *đánh vào lưng* ai thèm ôm anh!

Rồi có đoạn thì như này

- Đang mùa khô mới uổng chớ!
- Uổng gì anh?
- Em mặc váy trắng thế này, đi mùa mưa, chạy qua vũng nước cho nó tạt lên mới phê :3
- *đánh vào lưng* ác!

Nói chung là ghẹo ả cười, dụ ả đánh mình vài cái cho nó... có tiếp xúc. Con gái mà! Đánh chả đời nào đau. Mà nó đánh thì tạo cảm giác thân thiết

Lại có đoạn thế này:

- Hồi xưa em có đi tập võ không?
- Không ạ! Mà sao anh hỏi vậy?
- Đánh đau vkl!
- Con trai gì yếu nhớt!
- Con trai không có quyền yếu à
- Yếu thế sao bảo vệ được bạn gái?
- Bạn gái mà mạnh như em thì sao không bảo vệ anh?
- Ờ được! Mai mốt có bị ai ăn hiếp thì gọi em.
- *quay lại nhìn không chớp mắt*
- Anh nhìn gì? Lo chạy đi!

Em vòng tay ra sau cốc đầu ả 1 cái:

- Ngốc quá! Anh lại để cho em lo được à.

Ả im lặng. Chừng đó em đã biết, chỉ cần thêm tí xíu là hạ gục con mồi rồi.

Sáng hôm ấy ngồi xem Frozen. Vừa xem vừa bàn tán vớ vẩn, rồi thì chọc em ấy cười như điên xong về. Nhiều cao thủ có thể hôn em ấy ngay từ bữa đầu tiên. Nhưng em cơ bản là nhát, nên nếu chưa chắc ăn 100% thì em không hôn, kẻo công sức đi tong.

Tối hôm ấy, lại onl lúc 10h. Em ấy nhắn:
- P này! Lúc chiều em đi ăn với bọn bạn. Tự nhiên thấy mấy đứa hài hài trong nhóm nói chuyện chả mắc cười gì nữa hết :'(
- Đúng rồi! Ai bảo em gặp người vui nhất thế giới vào buổi sáng làm chi
- Mà em vừa đọc stt về mẹ của anh. Không nghĩ anh lại là người t/c đến vậy! (Hôm đó sinh nhật mẹ em mà em không về nên viết stt tặng. Mẹ em cũng chơi fb)
- Nghĩa là xưa giờ em thấy anh lạnh lùng tàn nhẫn lắm hở? (trong những lúc sâu sắc như này, dùng "hở" tốt hơn dùng "hả")
- Không đùa đâu! Đọc xong tự nhiên em nhớ mẹ.
- Nín đi cô gái! Có anh ở đây rồi!
- Hì! Mà P nè!
- Có!
- Lúc nãy ấy. Nghe anh nói "có anh ở đây", tự nhiên nước mắt em nó trào ra ấy.

(Đoạn phía dưới đáng ra thì nên trả lời "...", nhưng em bị bệnh nhây. Các thím có đọc thì sau này rút kinh nghiệm, đừng bắt chước em)

- Anh giống mẹ em tới vậy luôn hở?
- Lại giỡn. Em đang nghiêm túc đó.
- Nghiêm túc mà nói thì anh hơi sợ con gái khóc nên chả thích nghiêm túc tẹo nào.
- Hèn chi anh ế!
- Ừ! Em nói anh mới nhớ. Hèn chi vừa đẹp trai, thông minh, lại có duyên, tiêu chuẩn bạn gái lại thấp như anh mà chả có cô nào thèm
- Tiêu chuẩn như nào?
- Là con gái, trời mưa biết chạy vào nhà.
- Cái đó dễ mà ta?
- Ờ! Mà tìm không ra nên chắc anh phải bỏ bớt.
- Giờ chỉ cần con gái thôi hở?
- Không! Chỉ cần biết chạy vào nhà.
- :v


[Cà phê trước tết dương lịch. Kế hoạch là hôn và tỏ tình, nhưng...]

Từ đấy, cứ mỗi tối là em với ả lại nhắn tin fb. Vì cả 2 đứa đều bận nên thời gian nhắn chỉ rơi vào khoảng 10-12h tối. Đôi khi cũng cầm điện thoại nhắn vài tin chơi chơi trong lúc đang làm việc. Nhưng thường thì phải có chuyện gì đó đặc biệt. Giả như hôm đó ả ra ngoài thấy con chuồn chuồn đậu trên cái lá, hoặc em vô tình đọc trúng quyển sách có ghi tên ả... Kiểu kiểu thế.
Cuộc hẹn thứ 2 tìm đến chỉ sau vài ngày. Dạo đó là cuối năm, nên kiếm một cái cớ đi chơi cũng chẳng khó khăn gì. Đơn giản chỉ cần thế này:
- Ngày mốt là tết dương lịch rồi nhỉ?
- Anh có về nhà hông?
- Ừ có! Vậy hẹn sang năm gặp lại em sau heng.
- Nghe cứ như là lâu lắm vậy =)) Mà nhà anh có mạng hông?
- Không nhé! Con nhà nghèo tiền đâu lắp mạng.
- Bán laptop lắp mạng đi rồi còn chat với em
- Xa có mấy ngày mà nhớ dữ vậy? Thôi qua năm anh lên cho ôm hun mấy cái gọi là đền bù. Được chưa?
- Ai cho hun mà hun!
- Mà nói chớ mấy ngày không nói dóc với em kể cũng buồn. Tối mai rảnh đi ăn kẹo bông với anh đi!
- Ý! Cái đó lâu rồi em hông ăn. Được đó!

Đến một mức nào đó thì chả cần phải chọc ghẹo cho ả cười làm gì nhiều nữa. Vì tâm lý con gái về cơ bản là giống nhau. Khi họ đã thích ai đó, chỉ cần nói chuyện bình thường thôi đã thấy vui rồi. Mà tới lúc đó, các thím cũng chẳng cần đầu tư não làm gì cho mệt. Thêm vào đó, nhiều thứ cảm xúc thật của mình cũng có thể dễ dàng bày tỏ. Kiểu như kể cho ả nghe về mối tình đầu thời ngốc xít của mình, nói chuyện bựa của lũ bạn thân, chuyện trên đường, trong cơ quan, hầm bà lằng đủ thứ. Miễn sao bạn thích
Vậy nên thú thực, đây là giai đoạn mà em thích nhất trong lúc tán gái.
Em vẫn còn nhớ như in. Hôm ấy, bảy giờ tối, em vận cái áo sơ mi xám đen mình thích nhất, đứng trước ngõ nhìn ả bước ra. Trời hôm đó trong vắt không một gợn mây, trong đến độ mà mãi sau này, mỗi lần chở nhau đi chơi, ả lại nhìn lên bầu trời rồi nhắc lại.
Hôm ấy ả không mặc váy. Chỉ áo thun với quần jean bình thường. Cười tươi rói.
- Mình đi thôi.
- ...
- Anh sao vậy?
- Lần đầu thấy em mặc vầy.
- Xấu hở? Vậy để em vô thay.
- Không cần! Người xinh sẵn mặc gì chả đẹp.
- Cảm ơn! Hehe
- Mà đẹp nhất vẫn là không mặc gì cả.
- *đánh vào vai* Đi thôi! Giỡn không!

Trên đường, hai đứa vô tình nhìn thấy một cặp đôi phải xuống xe dắt bộ. Hồi ấy voz vẫn còn chưa rộ lên phong trào "Xe hết xăng, cô gái đi cách bạn bao xa", nhưng ả và em đều chú ý.

- Đi cách xa cả chục mét. Chắc không quen đi bộ!
- Nó sợ quê thì có!
- Sao em biết?
- Con gái với nhau. Em biết thừa.
- Cặp này làm anh nhớ tới mối tình đầu của anh. (em hạ giọng, bắt đầu bật tone sang chế độ kể chuyện)

Ả tựa sát người lại vào em để nghe. Tất nhiên hai cánh tay ép trước ngực cho khỏi... lủng lưng em
- Kể em nghe i.
- À! Cũng chẳng có gì ghê gớm. Hồi đó anh đi xe đạp chở ả đi chơi. Rồi xe lủng bánh...
(chuyện này em xin phép không kể. Vì không liên quan lắm, chủ yếu là câu thêm chút thân thiết với ả thôi! Dù gì em cũng chẳng muốn kể lắm về mối tình đầu )

Tà tà một hồi là đến quán cà phê cung hoàng đạo gì đấy ở đường Nguyễn Thái Sơn. Bác nào ở Gò Vấp chắc biết quán này. Hồi ấy quán còn đẹp. Giờ chả biết thế nào. Còn lý do chính để em tới quán này đơn giản là vì... nó có màu tím

- Anh hay đi cf lắm sao mà biết nhiều quán đẹp dữ.
- Search google thấy mụ nội luôn đó tiểu thư!
- Mà P nè! Mai mốt mỗi lần đi chơi mình tới 1 quán khác nhau đi.
- Không ngờ em lại có khao khát bào mòn sức lực và tinh thần của anh theo cách độc ác đến vậy!
- ...

Rồi câu chuyện cứ chuyển dần sang hướng dịu dàng đi. Định bụng đến 9h sẽ đưa ả vòng về quận 1 rồi hôn, hoặc tỏ tình gì đó.

Nhưng chẳng có thứ gì hoàn toàn nằm trong tính toán cả. Tối hôm đó, một cuộc điện thoại làm thay đổi rất nhiều thứ....


[Cuộc điện thoại. Và ai nên là người bày tỏ tình cảm?]

Nhưng chẳng có thứ gì hoàn toàn nằm trong tính toán cả. Tối hôm đó, một cuộc điện thoại làm thay đổi rất nhiều thứ.

Lúc em chuẩn bị đưa cô bé đi dạo thì mẹ em gọi điện thoại đến. Một câu đơn giản:
- Bà nội con mất rồi.
Nội em nằm liệt giường đã mấy năm nay. Tuổi lớn rồi, đầu óc cũng lẫn. Lẫn đến độ có 2 người con trai cũng chẳng nhớ nổi là ai, chuyện gì cũng quên, luôn nghĩ mẹ em mới là con gái ruột. Có thời gian mẹ em bệnh nặng, phải đi bệnh viện đến mấy tháng, ngày nào nội cũng hỏi mẹ em đâu. Bác em thì chả hề thương mẹ lấy một tí. Hồi cụ còn khỏe, lặn lội từ dưới quên lên thăm 2 anh em, ổng đuổi nội về thẳng mặt. Nội ở với nhà em 6 năm, cách nhà ổng chưa đến 500m mà chưa 1 lần ghé thăm nội. Có lẽ khi lấy được vợ giàu, người ta không cần mẹ nữa. Nhưng cái đó em cũng chẳng quan tâm.
Đêm hôm đó, bao nhiêu ký ức cũ cứ thế ùa về. Điện thoại tắt. Em bình thản gọi cho thằng em ruột đang ở Làng đại học (vì em ở trọ xa nên để nó ở KTX cho tiện đi học), báo cho nó là nội mất, bảo nó chuẩn bị đồ đạc để em sang đón về quê. Rồi nhẹ nhàng bảo với ả:

- Hôm nay anh không đi với em được nữa. Mình về nha.

Ả chẳng nói gì. Nghe cuốc điện thoại của em cho thằng em. Ả cũng biết chuyện gì đã xảy ra.

Rồi hai đứa đưa nhau về. Hôm ấy trời vẫn không một gợn mây, nhưng trên xe chẳng có tiếng nói cười nào. Rồi em bắt đầu kể cho ả nghe những kỷ niệm về nội, những uất ức đối với gia đình nhà ông bác... không một chút màu mè, nói với giọng vô cùng bình thản, nhưng đầy cay đắng. Em biết rằng, là đàn ông, lại đang chở một cô gái, em cần phải đi thật cẩn thận, thật chậm rãi, thật an toàn, thật tập trung, thật chậm, vì tâm lý của em lúc đó đã không còn bình thản nữa.

Ả vừa bước xuống xe. Em chào nhẹ nhàng một cái rồi quay đi không một giây chần chừ. Chỉ có tiếng gọi với theo khiến em dừng lại một giây. Từ lúc đi về, đó là lần duy nhất ả nói:

- Anh đi cẩn thận. Nhớ gọi cho em.

Em cười méo mó, rồi chẳng thời gian đâu mà nghĩ, em chạy thẳng tới làng Đại học, rồi hai anh em phóng thẳng về quê giữa khuya với tốc độ mà nghĩ lại em còn thấy sợ.

Tờ mờ sáng, khi vừa về tới nhà. Em mở điện thoại ra nhắn cho ả mấy dòng.

- Anh về tới quê rồi! Giờ này chắc em đã ngủ. Xin lỗi vì đã làm em lo lắng.

Chẳng ngờ ả trả lời ngay lập tức:

- Anh không sao là tốt rồi! Nãy giờ em cứ lo. Chừng nào xong việc lại gặp nhau nha.

Mấy ngày ở quê lo tang sự. Chẳng biết rằng, tối hôm đó, ả viết cho em một bức thư thật dài trên facebook, set only me và chỉ tag em vào đọc.

Quote:
Nội dung đại để là tự cảm thấy thất vọng vì lúc đó chẳng an ủi được em câu nào. Rồi thì chia sẻ những cảm xúc của ả về em. Nói em là người chững chạc, suy tính kỹ càng, luôn bình tĩnh trước mọi tình huống, rồi thì ân cần các kiểu. Nói chung là khen đến nở mũi.

Ả còn nói, tối hôm đó bỗng dưng đọc lại hết mọi thứ em từng viết. Cảm thấy thích được gọi em là Gió. Và bảo rằng được ngồi sau lưng em dạo quanh các con đường ở SG thật bình yên.
Non nửa tháng sau, em trở lại Sài Gòn. Rồi cuộc phiêu lưu chiếm lấy trái tim một cô gái lại tiếp tục, tất nhiên, theo tiến độ mà em chưa bao giờ, và chắc chắn là không bao giờ lặp lại một lần nào nữa trong đời.

Có lẽ, đó cũng là lý do mà sau khi tán rất nhiều cô gái, ả mới là người mà em yêu nhất...


[Friendzone chực chờ]

Lo xong đám tang nội, em về lại Sài Gòn và đọc stt của ả.

Từ khi biết tán gái tới giờ (kể cả với mối tình đầu, và cả tá cô tán không thành công ), chưa bao giờ có người con gái nào lại ngồi nghe em kể huyên thuyên những chuyện vô vị về gia đình mình, chưa bao giờ có người con gái nào ngồi viết cho em 1 lá thư dài giàu cảm xúc đến như thế, cũng chưa bao giờ có người con gái nào lo lắng cho em tới mức không ngủ được, ngồi đợi điện thoại đến tờ mờ sáng như thế. Cảm thấy cảm động... đôi chút

- Cô gái ơi! Nhớ anh không? Anh về Sg rồi này.
- Ai thèm? Về rồi thì đưa em đi ăn kẹo bông đi!
- Đang để tang mà đòi đi chơi
- Ừ nhỉ? Vậy anh không đi chơi được à? Vậy thôi ở nhà đi để em đi chơi với người khác
- Phũ vậy luôn? Bởi mới nói phụ nữ thực ra là loài rất độc ác.
- Em hiền lành vầy mà nói em ác? Tin em giết anh không?
- Đòi giết anh mà kêu hiền?
- Thì em giết hết những người em ghét xong rồi trở về làm người hiền lành
- Đẹp trai như anh mà em cũng ghét được hở?
- Đẹp trai thì không ghét, nhưng mà ảo tưởng thì rất ghét! Gió ạ :3
- Ê! Anh thích cái tên đó quá!
- Thì anh thích em nên em nói gì mà anh chả thích :3
- Thôi đầu hàng! Về nhà có mấy ngày mà em chém kinh quá! Nói nữa có khi anh trúng gió chết.
- Anh chết đi em chôn.
- Nhớ đi viếng anh nha! Anh thích xôi gà.
- Em nhổ mấy cây nhang ngoài đường vào cúng thôi! Xôi gà em ăn được rồi.
- ...

Đợt đó em thua tan nát Thú thực là bây giờ cũng không có cách nào đối đáp lại nếu ả chém gió cỡ đó. Nhưng cuối cùng thì sau đấy cũng trở lại bình thường. Tối nào cũng chat fb trò chuyện về đủ mọi thứ trên trời dưới đất. Tuy nhiên, nếu như các thím có kinh nghiệm một chút, hẳn sẽ biết rằng, vì để lỡ 1 cơ hội last hit vào cái đêm hôm đó, mặc dù tình cảm của ả với em rất tốt, tốt đến mức viết thư tâm sự mùi mẫn với em, nhưng khoảng cách cả 2 đã bị nới rộng ra không ít. Em bỏ lỡ cơ hội biến ả thành của mình. Ả có thời gian để suy nghĩ và kịp lùi ra xa khỏi em để đánh giá lại mối quan hệ. Con gái, về cơ bản là một loài sinh vật hành động theo bản năng, nhưng nếu như để họ có cơ hội để lý trí, thì đó là thảm họa với công cuộc tán gái.

Nói tóm lại, câu chuyện của em và ả tới đó tưởng như đã không còn lối thoát. Ác mộng friendzone tràn ngập mọi buổi nói chuyện. Em thì lại không thể rủ ả đi chơi thoải mái như trước đây vì còn đang trong thời gian để tang, ngại đến các hàng quán hoặc các nơi giải trí. Công việc thì bộn bề. Ả chuản bị bước vào giai đoạn vô cùng bận rộn... Bất ngờ, một sự kiện diễn ra. Một cách vô cùng may mắn...


[Trai đơn gái chiếc]

Tình hình lúc đó, với em, có thể nói là cực khó. Em không muốn tán tỉnh ào ào như trước vì cũng ngại vụ đang để tang mà ăn chơi. Thêm vào đó, ả cũng đã đề phòng cẩn mật em rồi! Ai có kinh nghiệm chắc cũng thừa biết. Đã tán gần xong mà còn lùi lại thì bao nhiêu mánh khóe sẽ bị lộ sạch. Nếu như gái không thực sự có tình cảm với mình mà chỉ bị mình quyến rũ trong thời gian ngắn thôi thì sẽ tỉnh táo đề phòng mình ngay. Dù cho các thím có siêu đến mấy, thì khi gái nó đã bật shield, khả năng thành công vẫn cứ là 0%.
Tất nhiên em cũng có một chút an ủi là, trong suốt thời gian đó, em và ả vẫn trò chuyện với nhau mỗi ngày. Rất nhiều chuyện có thể nói cùng nhau. Từ chuyện trên trời đến chuyện dưới đất, chuyện con bé cùng phòng vừa đá thằng bạn trai, thằng nông dân chăn rau chăn con bé cùng lớp, đến chuyện... kinh nguyệt cũng nói Cơ bản em cũng chả biết ngại, cứ nói miết thành ra ả cũng bị nhiễm.
- Anh nói chuyện nghe ghê quá gió!
- Hồi xưa anh học năm nhất mấy nhỏ bạn anh cũng nói thế đó.
- Anh vầy từ lâu vậy luôn đó hả?
- Ờ! Hồi đó tụi con gái kêu "P! Mày nói chuyện ghê quá!". Thế mà tới năm cuối, anh nói ngược lại tụi nó: "Tụi mày nói chuyện ghê quá!"
Ả cười. Sau đấy thì quen. Mặc dù nói chuyện với người khác hoặc up stt fb thì ả vẫn đoan trang hiền thục như bình thường
Nhưng ám ảnh friendzone vẫn cứ là friendzone. Nhiều lúc, em tự nghĩ có lẽ mối quan hệ như thế này cũng tốt. Vì chẳng ràng buộc gì. Dù sao em cũng chẳng có cách giải quyết.

Vậy nên sự kiện mà em sắp kể dưới này giống như một câu chuyện cổ tích vậy. Mỗi lần nghĩ lại vẫn thấy xao lòng như trước.

2 tuần sau khi em xuống Sg lại, cả 2 vẫn chỉ nói chuyện chứ chẳng đi đâu cùng nhau thêm lần nào. Thế rồi đùng một cái, em sốt cao. Lần đó đã là gần cuối tháng chạp âm lịch nên mấy đứa ở trọ cùng thì về quê hết.
Như bình thường, ả lại nhắn tin facebook. Em không trả lời. Về sau đọc lại mới biết. Hôm ấy ả nhắn rất nhiều tin không thấy em trả lời nên cứ gọi mãi.
Tầm 10h, em vẫn không trả lời nên ả gọi. Thường thì nếu như có việc đi đâu đấy, em vẫn nhắn tin kể cho ả nghe. Vậy nên lần này đùng một cái không liên lạc được, lo cũng đúng.

- Anh chết ở đâu vậy hở Gió? Sao không trả lời em?
- Anh bệnh rồi.
- Bệnh sao?
- Em ngừng hỏi được không? Mệt! Lười nói.
- Nhà có ai không?
- Ừ có mà!
Rồi em cúp máy.

Nửa tiếng sau nghe tiếng chuông nhà (Hồi đấy em thuê nhà nguyên căn nên các thím đừng thắc mắc ) Ả đứng ngoài cửa.

- Em tới làm gì?
- Tới coi anh bệnh sao.
- Anh không sao. Em về đi
- Không sao cái gì mà không sao. (cái kiểu nói của ả câu này làm em nhớ hoài. Nghĩ lại thấy cũng dễ thương ) Anh đang ở nhà 1 mình à?
- Ừ! Nên em đi về đi. Nhà có mình anh à
- Ngại cái gì? Giờ có mở cửa cho em vô hông?

Ả vô nhà, đưa cho em tô cháo bắt ăn. Chắc ả thừa biết em chưa ăn tối, rồi thì cứ ở lỳ, kiên quyết không chịu về.
- Em về đi. Không về anh ăn em luôn giờ.
- Cứ đuổi hoài. Giờ này bắt em về một mình không lo à?
Đuổi mãi không được, cuối cùng em mặc kệ ả, lăn lên giường ngủ. Sáng hôm sau thì thấy ả nằm bên cạnh.
Các thím cứ nghĩ xem, mỡ treo miệng mèo thế thì làm sao mà chịu cho nổi? Tối hôm qua mệt muốn chết, lại chỉ muốn tránh xa xa vì sợ lây nên chả có chuyện gì. Chứ sáng hôm sau đỡ sốt rồi thì, không ăn không phải quân tử
Nhưng em vừa chạm ngón tay vào ả thì ả tỉnh dậy. Tóc tai bờm xờm, trông đáng yêu không chịu được.
- Anh tỉnh rồi hở?
- Nằm đây không sợ anh ăn thịt em à?
- Anh dám?
- Vậy là em chưa nghe chuyện cô gái nhỏ và chàng thư sinh rồi!
- Em chưa? Anh kể nghe đi!
- Ngày xưa có một cô gái vô cùng xinh đẹp, đẹp như em vậy. Nàng đi lạc đến một ngôi nhà hoang. Ở đó, nàng vô tình gặp một chàng thư sinh đẹp trai hết mực y như anh, cũng đi lạc đến. Thế rồi... (ngưng lại)
- Sao anh không kể tiếp
- Hôm đó trời mưa rất to, cả 2 buộc phải ở lại đó không đi đâu được nữa. Sàn nhà thì ướt hết. Nhà chỉ có 1 cái giường, nên cô gái dùng phấn vạch đôi giường ra, hẹn rằng "ai bước qua vạch này là đồ cầm thú." Chàng trai vô cùng hào hiệp, cả đêm nằm im, không lấn qua một phân nào. Sáng hôm sau, cô gái rời đi, để lại một lá thư. Đố em lá thư viết gì?
- Thì khen chàng trai hào hiệp
Em ghé lại sát tai ả mà nói
- Cô ấy viết 4 chữ: "không bằng cầm thú"
Ả nghe xong bật cười. Em thuận tay kéo ả ngả vào lòng trước khi ả kịp phản ứng, rồi hôn chừng 5s.
Đây là một cái mánh khác. Nếu các thím muốn tán đổ 1 cô gái, đừng tỏ tình mà hãy hôn. Thực tế mà nói thì hôn lần đầu khá là... run, nhưng nếu làm được, thì ả là của các thím rồi.
Một điều cần lưu ý nữa là, cái hôn đầu tuyệt đối không được... nút lưỡi. Chỉ hôn thật nhẹ lên môi trên, ngậm chừng 5s rồi buông ra. Tuyệt đối không được tỏ ra quá chuyên nghiệp kẻo mất cảm xúc

Hôn xong em ôm mặt ả, vuốt tóc rồi cười. Ả đẩy em ra. Chẳng nói gì. Quay đi chỗ khác một lúc rồi nói:
- Anh có yêu em không?
Em níu tay ả. Rồi ôm ả vào lòng. Nói bằng cái giọng nữa trầm thấp, nữa... bị nghẹt mũi của mình.
- Anh có quen một cô bé rất phiền phức! Nói thì nhiều. Tính thì như trẻ con! Lại lắm người theo đuổi tới mức nghĩ thôi cũng đã thấy mệt! Đã vậy còn cứng đầu! Háo thắng! Chẳng biết suy nghĩ tính toán gì hết. Anh lo cho cô bé đó tới phát điên.
- Ai trẻ con?
- Nói thật, bây giờ trong đầu anh, ngoài chuyện đó ra chỉ toàn nghĩ đến một chuyện.
- Là chuyện gì?
- Thịt em ăn có ngon không.

Rồi thì cứ đong đưa mãi, tưởng như chuyện gì đến sẽ đến...
Cho đến khi chỉ còn một bước cuối cùng là thì em dừng lại. Có nhiều thím sẽ chửi em ngu. Em chấp nhận. Thú tính trong người em chửi em ngu. Em cũng chấp nhận. Mùi thơm trên tóc của ả, tới giờ em vẫn nhớ. Cả những lời ngọt ngào mà em nói, những lời ngọt ngào (và... ) mà ả thủ thỉ đều khiến em như phát cuồng. Nhưng rồi em nghĩ lại. Em nhận ra, nếu như ả không ngốc đến mức chạy đến chỗ mình bất chấp rằng gần như chắc chắn sẽ mất cái ngàn vàng vào tay một thằng con trai nghèo kiết xác, xấu xí, tương lai không vững vàng, thậm chí chưa một lần nói lời yêu, hẳn là chẳng có buổi sáng hôm đó. Em nhận ra mình thương ả, yêu ả, và muốn bảo vệ cho ả nhiều hơn là chiếm hữu ả. Em muốn cưới ả. Lần đầu tiên trong đời, ở cái tuổi hai mươi hai, em muốn cưới một người con gái, muốn giữ lại cho ả cái mà ả có thể không mất nếu như không chấp nhận liều mình vì em... Em nghĩ rất nhiều thứ. Vậy nên cuối cùng, em ôm ả, rồi thủ thỉ rằng sẽ đợi đến đêm tân hôn. Nói chung em không giỏi miêu tả lắm. Nhưng cảm xúc lúc đó thì phức tạp vô cùng.
Sáng hôm đó. Trai đơn gái chiếc ở trong phòng, cùng ăn sáng, cùng trò chuyện, ôm hôn, đọc sách và nhiêu thứ khác, ngoại trừ sex.
Đến giờ phút này nghĩ lại, không biết quyết định lần đó của em là đúng hay sai...

Gần hết rồi! Em sẽ cố gắng viết nốt phần còn lại trong 2-3 chap. Nội dung phía sau sẽ là một vài kỷ niệm nhỏ nhỏ của 2 đứa, những điều mà em luôn muốn kể cho bất cứ ai trên đời, rồi thì một vài duyên cớ đưa em đến gặp ông bà già của ả, cuối cùng là kết thúc đầy tiếc nuối của cả 2, và đêm trước khi ả lấy chồng...


[Thăm nhà ba mẹ gấu]

Sau cái đêm định mệnh đó, em với ả chính thức quen nhau.
Nói là chính thức quen nhau, kỳ thực mà nói thì so với trước đó vài hôm cũng chẳng có mấy khác biệt. Bọn em vẫn nói chuyện với nhau hằng ngày. Em vẫn gọi ả là nhỏ, đôi khi lại gọi là cô bé, cục cưng (), bé ngốc..., ả vẫn gọi em là gió, đôi khi còn đá sang gọi người xấu, cục nợ (), nhưng chủ yếu vẫn là gió. Chỉ có điều, em chat với ả nhiều hơn. Em mua smartphone về để nhắn zalo với ả. Mỗi tối không chat fb nữa mà toàn skype vì nhớ mặt nhau. Em gặp ả nhiều hơn. Ả nói những điều thật lòng hơn về cảm giác của ả với em, không che giấu rằng ả nhớ em nữa. Mỗi lần gặp nhau là lại hôn. Đôi khi gặp nhau chỉ để hôn. Vài lần cũng tiến xa hơn một chút, nhưng cũng vẫn no sex.
Đa phần những cuộc đối thoại trong giai đoạn này là những lời sến súa, nhưng ả thích nghe (trước đây ả ghét cay ghét đắng nhé). Nội dung thì nhạt toẹt hơn bất kỳ một cuộc chém gió nào mà các thím từng thấy. Có thể nói, cứ trải qua một cuộc tình say đắm, bất cứ thằng con trai nào cũng sẽ tự ngưỡng mộ tài năng chém gió của mình trong quá khứ . Nói cách khác, nếu yêu ai lâu quá, bạn sẽ quên mẹ nó cách tán gái luôn
Độ 1-2 tuần gì đấy thì là tết. Cái tết đầu tiên kể từ khi em với ả quen nhau. Kẻ nam người bắc được đâu chừng dăm hôm. Đến mùng 4 tết thì em vào Sài Gòn bay thẳng ra Hà Nội mừng năm mới ông bà già ả Nghe qua thì có vẻ đáng sợ. Nhưng em đã nói ở đâu rồi ấy nhỉ? Trong 3 nguyên tắc trở thành người đàn ông tuyệt vời trong mắt phụ nữ của em, có 1 nguyên tắc là "Thấy thích, hoặc thấy đúng thì làm, không sợ gì hết".
Vì phần này bắt đầu có liên quan đến thông tin gia đình gái, nên em sẽ thay đổi một số chi tiết để tránh người khác mò ra info nhé
Tất nhiên, trước khi đi em cũng giắt được theo bên người 1 ký Khô nai xịn từ Campuchia, vài món đồ bằng đá thạch anh và 2 năm học Hán Nôm (văn bằng 2 ) phòng khi có biến
Thím nào từng đến nhà ông bà già bên gái thì nhất định sẽ biết rõ quy trình có thể nói là tuy đáng sợ nhưng lại cực kỳ dễ ăn điểm của các cụ Trưa mùng 4, em đáp máy bay đến Nội Bài, gọi taxi đi thẳng đến nhà ả (hồi trước ngồi chém gió, có lần ả mở google map lên khoe nhà cho em xem nên nhớ). Thằng Taxi tính đi lòng vòng, em chồm lên phía trước vỗ vai bảo: "Lịt mẹ! Anh đi Hà Nội lần thứ 8 rồi, mày liệu hồn đi sai đường thử coi" Nhờ thế mà nó nghe răm rắp, chạy mỗi 1 tí là tới
Vào đến nơi, gọi cho ả phát cho giật mình chơi. Ai ngờ ả giật mình thật. Mừng phát khóc rồi lật đật lôi mình vô nhà. Giờ nghĩ lại ánh mắt của ả hôm đó, thật là cảm động tới phọt nước mắt

Vào nhà tặng khô nai, thạch anh các kiểu mới biết ông già của ả hình như làm chức gì rất to. Trong nhà có một cái tủ rượu to đùng, toàn rượu đắt tiền. Em thì không rành về rượu lắm, nhưng nghe đâu cái tủ đó phải vài trăm triệu là ít Toàn cái gì mà X.O với Johnny Walker loại mấy chục năm. Nghe bảo người ta tặng. Còn ổng thì toàn uống rượu ta nên cứ nhiều lên mãi. Nói chuyện với các cụ thì đơn giản hơn nói chuyện với gái nhiều! Chỉ cần giả vờ nghe mấy ổng kể chuyện, lâu lâu chọc cười vài câu nhạt nhạt, hoặc khêu chuyện ra cho mấy ổng kể. Ví dụ thế này:
* Cái tủ rượu đẹp ghê bác nhể?
* Bé T về nhà cũng đảm đang ghê nhỉ? Hồi trước con cứ nghĩ cô bé tiểu thư lắm chớ!
* Từ đây vào trung tâm Hà Nội xa không bác?
* Bác cũng thích văn hóa Nga nhỉ?
* ...
Cứ thế mà nói chuyện cả ngày. Các cụ tầm tuổi năm mấy thích nhất là giáo huấn. Chỉ cần có thằng nào ngồi nghe mấy cụ giáo huấn, lâu lâu phụ họa vài câu là thích ngay. Đến giờ ăn, cứ giả vờ khách sáo vài câu lấy lệ cho các cụ nài ở lại, rồi sau đó xăng xái lao xuống bếp phụ cái này phụ cái kia, không cắt cổ gà thì cũng phụ chặt gà, hoặc cắt bánh chưng, hoặc ít nhất cũng phải bê thức ăn lên phụ. Ai bảo ngồi trên chơi thì cười cười rồi nói "không sao, ở nhà con đều thế". Khi làm lại để ý đến ả, không để ả làm nặng, hoặc thậm chí giành việc của ả cũng được. Đến bữa ăn thì thể nào các cụ cũng khoe món này khoe món kia thì thể nào cũng nên thử, rồi làm ra vẻ như hiểu biết, gật gù thế này thế kia. Ăn uống từ tốn, nhưng phải ra vẻ thích thú, lâu lâu gắp cho ả vài miếng, cạn vài ly rượu đế với ông già, khen ngợi bà già hoặc ngó quanh có cái gì để nói thì nói... Cuối cùng xắn tay lên phụ dọn dẹp. Nếu gái của các thím phải rửa chén thì nhảy xuống phụ, nếu người khác rửa thì thôi ra đằng trước hầu chuyện ông già, khen gái vài câu văn nghệ rồi lại châm ngòi cho các cụ kể. Thế là kết thúc quá đẹp cho một chuyến du hí mà thiên hạ gọi là cực kỳ đáng sợ.
Nói chung cứ thật tự nhiên, thật xăng xái là được lòng cả ông già lẫn bà già
Em thì em có ưu thế cũng khá to là vì ngoài mới quà ra, em còn biết chút ít về tử vi toán số. Mấy ông cán bộ thường rất mê tín, vậy nên xổ ra vài dòng là mấy ổng thích mê ngay
Trong thời gian đó, có một đoạn đối thoại mà sau này em với ả cứ nhắc lại rồi cười hoài. Lúc đó, ông già ả cũng đã ngà ngà say rồi:
- Bác là bác chỉ thích gả con gái trong phạm vi bán kính 20 cây số thôi!
- Bác làm thế thì khổ em nó quá! Lỡ chẳng may em nó quen được 1 người tốt hơn trai trong vùng nhiều lần, nhưng chỉ xa hơn mỗi một tí, thì có phải tiếc không? Hay là bác nới rộng khoảng cách ra thêm một tí xíu xìu xiu thôi
- Tí xíu là nhiêu?
- Tầm 2000km ấy
Rồi ổng bảo em láu cá. Vỗ vai cười sằng sặc. Hình như đã bị em đánh gục
Mà đúng thực là bị đánh gục thật! Sau này vào nam, ả nói với em rằng ba ả cực thích em luôn. Cứ nhắc về em suốt


[Phú Yên và cô gái tên N]

Đến khoảng tháng 3 năm đó trở đi thì em bắt đầu đi công tác liên tục ở khắp các tỉnh. Thời gian đó, có 3 sự kiện có lẽ đã làm ảnh hưởng tới chuyện tình của 2 đứa em. Nói "có lẽ", vì có thể có, cũng có thể không. Đến giờ em cũng chẳng biết được
Vụ thứ nhất là khi em đi Phú Yên. Lúc tiễn em lên đường, em hỏi ả có muốn mua quà gì về không. Ả đáp:
- Nếu được thì mang cho em 1 con ốc nhỏ có móc dây đeo màu tím nha.
Em đến ở thành phố Tuy Hòa. Vì không biết cái vỏ ốc gắn dây đó bán ở đâu nên em định bụng tự mò ốc về xỏ dây.
Ban ngày lo công việc, tới đêm lại lọ mọ ra bờ biển mò ốc. Chẳng hiểm sao mò 2-3 đêm liên tục cũng không tìm ra con ốc nào. Tới hôm thứ tư, cô bé guilder của em (chẳng biết gọi thế nào, nói chung là đến đó làm việc thì cơ quan ở đó cử cô bé làm hướng dẫn, rồi có thắc mắc gì cứ liên hệ ẻm) mới phát hiện.
Gọi cô bé là N nhé các thím
- Sao không nói cho N biết? Biển Tuy Hòa không có ốc đâu!
- Ngại *cười*
- Đã nói cái gì không biết thì cứ hỏi N mà! Vầy đi! 6h tối nay với N tới chỗ này.
Nghe đến "tối nay" với "đi đến chỗ này" là trong đầu toàn nghĩ tới chuyện đen tối , nhưng khuôn mặt phải tràn ngập vẻ hào hiệp chính khí, rồi cảm kích vô cùng. Nói chung là cảm xúc phức tạp đếu đỡ được
Tối hôm đó, ả đến "rước" em đến một cái shop handmade nằm trong một cái hốc hẻm nào đó mà giờ em không cách nào nhớ ra nổi ở gần Đại học Phú Yên. Nghe nói là shop handmade xịn nhất vùng đó. Nhưng lục mãi cũng chẳng thấy cái vỏ ốc có gắng dây nào cả...
- Tại sao cứ nhất định phải là vỏ ốc?
- Bởi vì P chỉ cần có nó.
- Tuy Hòa không phải là một thành phố du lịch nên chỉ có những thứ như ở đây thôi!
Em không trả lời. Cứ lui cui tìm kiếm một hi vọng mong manh nào đấy. Mãi một lúc sau, N phì cười kéo em ra
- Lại đây tìm cái sợi dây để kết đi đã! N hứa là thể nào cũng tìm ra con ốc cho P gắn vô. Được chưa?
Rồi hai đứa cùng nhau ngồi lần lần kiếm kiếm. Cái shop đó đến là buồn cười các thím ạ! Nó có cả đống đồ đạc lỉnh kỉnh, nhưng chẳng thứ gì kết vô được thứ gì hết! Vậy nên muốn mua cái gì, mình phải tự ngồi tìm, rồi gắn gắn. Con gái khéo léo thì dễ rồi, chỉ có loại đàn ông con trai vụng về như em thì mới phức tạp.
- Cô bé đó như nào?
- Xinh xắn, thông minh, nhưng không hoạt bát lắm.
Ả lại phì cười
- Ý N là cổ tay nhỏ như thế nào kìa!

Em cười xòa, rồi nắm cổ tay N. Cổ tay trắng ngần và mềm mại như lụa. Lúc đó em mới nhận ra, cô gái guilder của em cũng xinh ơi là xinh. Xinh tới mức làm em ngây ngốc trong một khoảnh khắc các thím ạ (tất nhiên là có lẽ với nhiều người, N không xinh tới mức đó, nhưng ít nhất theo quan điểm thẩm mĩ của em thì là vậy).
- Giống như cổ tay N nè! Hoàn toàn giống!

N gật đầu, rồi lại loay hoay với mớ màu sắc. Em nhìn ả ngây ngốc, rồi thấy ả cứ say mê gắn gắn tháo tháo nên phì cười:
- Ê! Không cần phải nghiêm túc dữ vậy! P ngại đấy!
Nguyễn cũng cười:
- P mà biết ngại? Thế ban nãy ai đã cho Nguyễn leo cây đến cả tiếng đồng hồ?
- Leo cây? Lúc chiều N bảo có việc gấp nên lùi lịch hẹn lại một tiếng à?
- Thì thấy giờ đó P chưa về nên người ta tế nhị bảo lùi thời gian để cho ai đó khỏi phải áy náy vì đi trễ thôi!
Lúc ra về, thấy áy náy nên em tặng N một chiếc Dreamcatcher màu cam sẫm. Thực ra em tính tặng N cái cặp tóc, vì N để tóc mái, giống như cô gái của em, để phần mái trước che kín cả trán.
N là một cô gái xinh đẹp, ngọt ngào và tinh tế, nhưng ngược lại, cũng là người rụt rè, khép kín và thiếu quyết đoán. Nên em muốn tặng cặp tóc, để vuốt cao phần mái lên. Nghe nói làm vậy sẽ làm cho cô gái tự tin hơn. Nhưng cuối cùng thì em vẫn tặng Dreamcatcher. Đơn giản vì nó tiện, mà đẹp hơn mớ cặp tóc xấu hoắc trong shop nhiều. N đỏ mặt và hơi lúng túng tỏ ý không muốn nhận.
- Mất cả buổi chiều đi chơi với bạn trai vì P mà không đáng để P nói lời cảm ơn à?
- Đợi tìm thấy thứ K cần rồi cảm ơn! Với lại N cũng có đi chơi với ai đâu!
Cuối buổi hôm đó, trước khi chia tay nhau, N nói với theo 1 câu trước khi quay đi:
- Tối nay không được lén mò ra bãi biển để tìm một mình đâu nha! Không có gì ngoài đó đâu! Để từ từ N tìm cho...

Tối hôm đó, em ngồi skype kể cho ả nghe. Ả cứ ừ hử cho qua chuyện. Sau lại bỗng dưng nổi cáu với em vì chuyện không về kịp ngày giỗ tổ Hùng Vương để đưa ả đi Tây Ninh chơi. Mãi sau này nghĩ lại mới biết rằng, hôm ấy ả hơi ghen.
Có điều hồi đó em có biết gì đâu! Cứ tưởng ả giận vụ đi công tác lâu thôi nên cứ hứa hẹn các kiểu, hôm sau lại... kể về chuyện em và N cho ả nghe tiếp. Tất nhiên, em chẳng nói là tìm quà cho ả. Chứ ả mà biết tìm cái món quà nho nhỏ đó khó khăn thế nào thì nhất định bảo em đừng tìm nữa.
Mà thấy khó bỏ ngang chẳng phải thói quen của em. Hơn nữa, làm thế thì dù ít dù nhiều cũng làm ả thất vọng. Đó là cái em không chịu nổi.

Ây chà! Dài quá! Em không ngờ viết về mấy cái này nó lại thành ra dài thế, nên chắc phải nhiều hơn 2-3 chap như đã dự đoán ban đầu. Từ giờ đến khuya em sẽ update tiếp 2 sự kiện sau, rồi sau đó kể đoạn 2 đứa chia tay và 1 ngày trước khi ả cưới nhé các bác!


[Soái ca và... người xấu]

Sự kiện thứ 2 cũng trong thời gian yêu nhau là một cuộc đối thoại ngắn thôi. Hồi ấy em chẳng quan tâm mấy, nhưng sau này không ngờ lại có chút ảnh hưởng tới kết quả cuộc tình mà em trân trọng này.
Lần đó em chẳng đi công tác ở đâu cả, nhưng quên đóng tiền Internet nên nhà nó cắt mẹ nó wifi, phải xài 3G chạy đỡ. Mà 3G thì siêu tốn kém nên quyết định không Skype gì hết. Chỉ Fb chat thôi! Mợ! Hồi đó ngu thấy mồ! Rảnh thế thì 1 trong 2 đứa chạy mợ nó sang nhà nhau ngủ luôn có phải đỡ tốn kém không
Cơ mà nhờ vậy mà em còn lưu được y nguyên đoạn chat chứ không phải kể theo trí nhớ như những đoạn đối thoại bên ngoài.
Đại ý là hôm đó đang nói chuyện một vui, tự dưng ả bảo em thế này (thêm emotion vô cho phong phú nhé):
- Anh kể cho em nghe về mối tình đầu của anh đi Gió!
- Sao tự nhiên lại muốn nghe chuyện đó
- Tự nhiên em muốn nghe vậy thôi!
- Anh kể miết rồi còn gì
- Kể lại đi! Em thích! Kể cái chuyện anh nhặt hoa phượng cho chị ấy kết bướm ấy!
- Biết rõ nội dung còn bắt kể. Ý gì đây?
- Kể đi mà!
Rồi em kể. Trong đầu lúc đó chỉ nghĩ: "Con điên!"
Đến khi kể xong. Em ấy im lặng một hồi.
- Kể xong rồi đó! Sau vậy?
- Em nói cái này Gió đừng giận em nha.
- Nói trước đi rồi tính
- Anh hứa đi đã!
- Không hứa! Lỡ em làm chuyện thương thiên hại lý gì sao
- Không có mà! Anh không hứa em không kể.
- Không kể tôi cốc đầu cho lủng trán.
- Gió ko thương em
- Thương mới cốc nhé
- Cốc đau mà bảo thương.
- Thì thương cho roi cho cốc, ghét cho ngọt cho... à mà thôi
- Nói bậy
- Giờ có kể hông
- Thì, lúc sáng anh H (thằng này cùng quê với ả, cũng cỡ tuổi em, bố làm chức khá là to ở HN, em không tiện nêu vì sợ nằm vùng ) rủ em đi uống cà phê.
- Có thế thôi hở? Chết rồi! Lửa giận lên ngùn ngụt rồi! Kiếm cho anh xô nước coi
- Chọc em em nghỉ chơi đó! Đang kể bộ
- Thôi được rồi! Kể tiếp đi.
- Thì ảnh tỏ tình với em.
- Ghê! Rồi có đồng ý với người ta chưa
- Anh bị điên hở?
- Gì mà điên? Con đại gia, đẹp trai, nghề nghiệp xịn, lại thông minh, nói năng lịch thiệp, hào hoa phong nhã chỉ kém mỗi anh thế thì đời này khó kiếm lắm em ơi
- Giỡn nữa em giận đó!
- Thôi thôi không giỡn nữa. Rồi em nói sao?
- Em nói em đã có người trong mộng rồi. Ảnh mới hỏi người đó như nào.
- Cơn gió lướt nhẹ qua thân cây cổ thụ, cuốn đi 1 chiếc lá vàng. Nhẹ nhàng nhặt chiếc lá lên, thổi khẽ một cái cho bay hết bụi trần còn vương lại trên lá rồi đặt chiếc lá trở lại chỗ cũ. Phủi đít ngồi lên. Hóng
- Em đá anh một cái văng ra ngoài cửa bây giờ
- Thế bây giờ đá hay là kể
- Thì, em nói là: Đó là một người vừa xấu trai, vừa xấu tính, người thì ki bo, chẳng bao giờ chịu mua cái gì tặng em, suốt ngày chọc em tức đến phát khóc, suốt ngày ăn hiếp em, suốt ngày đòi cốc đầu em, lại còn mê gái, suốt ngày kêu bận không có thời gian nói dóc với em. Nói chung là chẳng được cái nết gì hết!
- Gì? Làm người đừng có quá đáng quá nha! Anh 2 ngày mới cốc em 1 cái, làm gì mà suốt ngày
- Giờ anh có muốn nghe tiếp hông?
- Ờ thôi em ngồi yên rồi nè! Chị T kể tiếp đi
- Thì, ảnh mới nói, xấu tính vậy sao em còn yêu. Em nói, nhưng em yêu con người ấy. Chuyện chỉ có vậy
- ...
- Gió!
- Hở?
- Anh có giận em hông?
- Giận gì? Giờ mà em ở bên cạnh chắc anh ôm em tới chết quá!
- Bớ người ta bạo hành!
- Hiếp mới là bạo hành nhé!

Chuyện ấy nghe xong em cũng quên mất. Chỉ có sau này nghĩ lại rồi mới hiểu. Không ngờ có những thứ nhỏ xíu như thế, tưởng đã cắt cái rụp như thế, lại có thể có ảnh hưởng lớn vô cùng, lớn đến mức em suýt chút nữa đã mất cô gái nhỏ của em.
À, ý em là suýt chút nữa cô gái nhỏ của em đã biến mất khỏi cuộc đời, chứ bản thân em thì đúng là mất nhỏ thật rồi.


[Muốn chết? 4 củ bay trong 1 buổi chiều và một ngày điên rồ]

Sự kiện thứ 3 là một chuyện mà giờ nghĩ lại em còn thấy sợ.
Sau hồi chém gió mà em có nêu ở phần trước, em với ả vẫn yêu nhau như ngày đầu gặp gỡ suốt 1 năm. Tết năm 2015 lại ra Hà Nội "làm vài chén" với ông già ả. Tưởng như chuyện cưới xin đã nằm trong tầm tay rồi.
Đến hồi tháng ba hay tháng tư gì đó năm ngoái. Lúc này thì ả bị bà chị họ kéo ả sang bên chung cư tít bên Thủ Đức (xin giấu tên) ở.
Em thì đi công tác ở Quy Nhơn. Hồi ấy có gấu mà bắt đi công tác nhiều kinh! Chả bù với bây giờ, gấu đã không có, lại còn không đi công tác, chán VKL!
Lúc ấy đang ngồi họp với mấy người ở địa phương thì ả gọi. Tối hôm trước em có nói với ả là hôm nay em có cái họp quan trọng, nên đừng nhắn tin. Vì bận lắm nên em để im lặng, không biết mà trả lời. Ả gọi liền ba bốn cuộc không được, mới gửi lại 1 tin nhắn:
- Gió à! Em muốn chết!
Em mở điện thoại ra thấy thì hoảng, vội vàng gọi lại, nhưng "thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được".
Em hoảng quá xin phép chạy ra ngoài rồi gọi cho nhỏ bạn ả, bảo nó chạy sang xem có việc gì không (em đếch có số bà chị ả mới ngu chớ ). Hôm đó tâm trạng như lửa đốt, mấy ông kia nói gì cũng không rõ.
Được tầm nửa tiếng sau, con bạn ả gọi lại. Nó bảo không tìm thấy ả.
Lúc này thì em cuống lên, quyết định kệ mẹ nó công tác công tiếc, cáo bệnh, rồi phóng thẳng ra sân bay Quy Nhơn, đón chuyến gần nhất là 11h50. Về đến Sài Gòn tầm 2h chiều, rồi chẳng kịp nghỉ ngơi phóng taxi thẳng về nhà trọ rồi vác xe đi tìm ả.
Tìm lòng vòng 1 hồi em mới bắt đầu bình tĩnh lại, nghĩ rằng: Nếu như ả đã cố ý gọi cho mình tới mấy cuộc trước khi tắt máy thì nhất định là có ý định muốn cho mình tìm ra. Mà từ khi quen nhau tới thời điểm đó, 2 đứa đi chắc không dưới mấy trăm chỗ, nên khả thi nhất vẫn là tới thẳng nhà trọ của ả trước rồi từ từ tính sau. Em là người rất thực tế, chẳng bao giờ nghĩ tới ba cái chuyện bắt cóc tống tiền như trong phim. Ở Sài Gòn lâu rồi, chưa bao giờ nghe chuyện ban ngày ban mặt bắt cóc gái nhà lành cả!
Việc đầu tiên khi tới phòng ả là bay thẳng vô hỏi thằng bảo vệ xem sáng giờ ả có đi ra ngoài không. Cái thằng này em cũng từng làm quen hồi ả mới chuyển sang. Có mấy lần họ hàng ả vào chơi, thằng này còn lén lén kể với em nghe, bảo em đề phòng kẻo mất gấu nữa mà Cơ mà thằng này trả lời kiểu ngáo đá, không xác định được đúng sai, cái gì mà có ra ngoài rồi về rồi tùm lum. Nói chung chả có tí ý nghĩa nên em tự lên kiếm cho chắc.
Phòng ả, bên trong là cửa gỗ, bên ngoài có rào cổng sắt kéo lại (thím nào ở chung cư thì biết kiểu cửa này). Nhìn từ bên ngoài thì thấy rành rành rằng cổng sắt bị khóa từ bên ngoài, giống như kiểu người trong phòng đã đi ra ngoài hết rồi vậy. Nhưng cửa gỗ bên trong thì không thấy ổ khóa. Bình thường thì mấy cái cửa này đều có khóa vặn gắn sẵn rồi, nhưng chị em ả luôn cẩn thận, bóp thêm cái khóa nữa ra ngoài. Hôm nay tự nhiên không thấy khóa.
Em lại gọi cho ả. Lần này chuông có đổ, nhưng không ai trả lời.
Em gọi lần thứ hai, thứ ba, rồi thứ tư gì đấy ả mới bắt máy.
- Em đang ở đâu?
- Em không sao!
- Anh hỏi em đang ở đâu! Anh đang đứng trước cửa phòng em nè!
- Anh đang ở Quy Nhơn mà!
- Anh vừa đáp máy bay về! Ra mở cửa cho anh!
- Em... không có trong phòng.
- Mỗi lần nói dối em toàn ngập ngừng vậy đó nhỏ! Em tính lừa ai?
- Anh về đi. Em không sao.
- Giọng như đang khóc thế kia mà nói không sao.
- Em không sao thiệt! Anh về đi.
Em cúp máy. Rồi ngồi xuống cái rầm trước cửa.
Vài phút sau, ả nhắn tin:
- Anh về chưa.
- Anh đang ngồi trước cửa.
- Em không ra đâu. Anh về đi.
- ...
Cứ ngồi nhìn cửa như vậy từ 5h chiều đến tầm 7h tối. Bụng đói cồn cào. Em vẫn không nói thêm tiếng nào nữa. Cuối cùng, ả chịu không nổi phải ra mở cửa.
- Anh vô nhà đi.
Em chẳng nói gì, nhìn ả hằm hằm.
- Anh vô nhà đi! Ngồi ngoài này kỳ lắm.
- Em ngồi xuống đây (hành lang sạch mà )
Ả líu ríu gật đầu rồi ngồi xuống. Rồi lại im lặng nhìn nhau thêm rất lâu nữa. Em không xem đồng hồ, chỉ biết đó là khoảng thời gian dài im lặng và đáng sợ nhất cuộc tình mình.
Rất lâu sau đó, em mới phá tan bầu không khí im lặng mà hỏi:
- Chị em đâu?
- Chị em đi với bạn, tuần sau mới về.
- Em không sao là được rồi! Vậy giờ anh đi Quy Nhơn tiếp.
Nói rồi em đứng dậy đi thẳng. Hình như ả có hỏi gì đó. Mà em giận quá không nghe thấy.
5 phút sau, đứng dưới nhà, em lại gằn giọng gọi ả:
- Có muốn đi một vòng với anh không?
- Có được không?
- Không cần mang nón, nón của em dưới này rồi!
Rồi em đưa ả đi lòng vòng quanh thành phố với khuôn mặt lạnh tanh. Ghé lại ăn vài món cho đỡ đói cũng chẳng nói một lời. Nghĩ lại thì hôm ấy ả như con cún con vừa bị la, cúp đuôi lẽo đẽo theo em, vừa thương, vừa giận, mà cũng vừa buồn cười
Có thể nói cuộc hẹn hôm đó là cuộc hẹn ám ảnh nhất đời em. Em đưa ả đi từ lúc 8-9h gì đó, đến tận 2h sáng mà chẳng nói với ả lấy một lời, còn khuôn mặt thì lạnh tanh.
Tới lúc ngó đồng hồ thấy 2h sáng, em mới nói câu đầu tiên:
- Khuya rồi! Kiếm nhà nghỉ nào nghỉ tạm.
Lúc đó cũng nghe loáng thoáng thấy tiếng ừ hử gì đó. Nhưng em không quan tâm lắm. Chạy thẳng vào nhà nghỉ lần đầu tiên trong cuộc tình 2 đứa , tất nhiên, với thứ cảm xúc chẳng lãng mạn chút nào.
Tối hôm đó, trong nhà nghỉ, em nằm cảnh ả, nhắm mắt tắt đèn rồi nói như với ai trên trần nhà.
- Rốt cục là sao?
- Anh hết giận em rồi hở?
- Kể nghe đi rồi tính.
- Ba em nói muốn em về Hà Nội lấy anh H.

--------------
P/s: Mai trả lời sau nha các thím. Em đi ngủ tí coi đá banh


[Cây, lá và gió 1 ]

Hôm đó, ả vừa nói vừa khóc
- Ba em nói muốn em về Hà Nội lấy anh H.
- Rồi ý em sao?
- Em không chịu nên mới có ngày hôm nay vậy đó! Em xin lỗi!
Em quay sang ôm ả vào lòng:
- Nghe nè nhỏ! Chuyện gì cũng có thể giải quyết. ĐỪng có nghĩ quẩn! Có anh ở đây rồi nên đừng lo gì hết!
Ả nằm trong lòng em ừ một tiếng nhỏ nhỏ. Dần cũng nín khóc, ngủ ngoan như một con mèo. Chắc là mệt quá.
Sáng hôm sau em đưa ả về phòng, nhắc lại một lần rằng không cần suy nghĩ nhiều chuyện đó. Đợi em giải quyết là được.
Ba cái chuyện lu xu bu vụ quay lại Quy Nhơn, chuyện công việc, gặp người này người nọ, rồi tới nhà ả các kiểu xin phép để em trực tiếp bỏ qua nha! Miêu tả ra thì dài, mà nội dung chẳng có cái mẹ gì đáng giá cả!
Hôm đó em đến gặp ông già ả. Thực ra, sau cái tết đầu tiên ghé nhà, ông bà già ả khá là thích em, nên lâu lâu cứ nhắc ả rủ em về chơi thăm ổng bả. Người già, có một đứa trẻ trẻ ngồi nghe mấy ổng kể chuyện xưa, thường là thích lắm. Vậy nên có dịp đi công tác ra Bắc là em lại ghé chơi, chẳng cần lý do lý trấu gì cả!
Lần đó đến, xã giao chưa đến chục câu, đợi lúc chỉ có mỗi em với ông già, em mới gặn hỏi:
- Bữa nay con tới, tính là tính hỏi bác cho phép con hỏi cưới bé T. Dù gì thì 2 đứa cũng ra trường, cũng tự lo cho mình được, với lại tụi con cũng yêu nhau hơn năm nay rồi. (nội dung chính là vậy. )
Ông già nghe xong hơi giật mình một tí. Từ hồi bắt đầu tập tành tán gái, em cũng cố gắng học cách để ý nét mặt người khác, thành ra chỉ cần tí xíu thay đổi là em nhận ra ngay. Nhưng lần đó đáng ra em cũng chẳng cần rào trước đón sau, rồi thì phỏng đoán tâm lý gì cho mệt. Vì ổng nói thẳng. Người lớn, nhất là đàn ông, luôn chỉ thích nói thẳng.
Ổng nói với em rằng, đúng là có lúc ổng cũng muốn gả con bé cho em. Phần vì ổng bả cũng thích em, phần vì con bé, mỗi lần về nhà lại kể về em với vẻ mặt cực kỳ hứng thú, rồi thì mấy tháng con bé ở với bà chị họ, bà chị đó cũng nói tốt về em kha khá (cho nên mới nói, tán gái thì nên tán cả họ nhà nó trước cho an toàn là vậy )
Nhưng mà có nhiều thứ mà mình không nói trước được. Nhà em với nhà ả cách nhau quá xa, nên ổng bả lo sau này hai đứa sống tít trong Sài Gòn, có việc gì cũng không thể về, rồi thì nhà chỉ có mỗi ả là con một, ổng bả không muốn xa con, mà bắt em ra bắc ở rể thì bất công cho em quá các kiểu. Đoạn này nghe xong đã biết, đúng là có một phần nguyên nhân ở đó, nhưng nhất định không phải nguyên nhân quyết định. Vì nếu khoảng cách là lý do chính, thì ngay từ đầu ổng bả đã phải ngăn cản quyết liệt chuyện 2 đứa em yêu nhau rồi.
Em biết, ban đầu ông già cũng có ý định nói thật với em lý do bắt ả cưới thằng H, nhưng loanh quanh một hồi lại thành ngại ngần, thành ra không kể nữa. Cuối cùng bí quá em quyết định chơi cùn.
- *vừa nói vừa cười cho người ta nghĩ mình giỡn* Bác không nghĩ là cháu sẽ dẫn bé T trốn vô nam ở luôn hở?
- *ổng cũng cười* Con bé thương ba mẹ lắm! Không làm vậy đâu! Với lại bác biết mày chững chạc, đùa thì được chứ chả làm đâu!
- Thì trẻ nít giờ nó vầy. Phải người lớn đâu mà lo được.
Tới lúc này ổng mới trầm giọng, không cười nữa mà kể thật.
- Cháu nói vậy thì bác cũng nói thật. Chỉ mong cháu đừng buồn.
- Cháu mới hỏi cưới không được. Còn gì buồn hơn (vừa nói vừa cười cho ổng nghĩ mình đùa)
- Ừ! Thực ra thì ông sếp của bác làm ở trên *beep* (đã mã hóa để tránh nằm vùng) có thằng con cũng để ý bé T. Tháng rồi ổng mới ngỏ ý muốn làm sui với bác.
- À, là H.
- Cháu cũng biết hở?
- Dạ! Cháu cũng có nghe T nói sơ sơ.
- Thực ra thì bác bằng này tuổi đầu cũng chỉ có mỗi đứa con gái, nên cũng muốn cho nó được hạnh phúc. Chứ mình già rồi thì có còn cần gì nữa đâu!
- ...
- Thằng H nó là người tốt. Học giỏi, đẹp trai, nói năng cũng lễ phép. Hồi trước nó cũng tỏ ý thích bé T. Mấy năm đi học nước ngoài, cách mấy tháng lại về hỏi thăm con bé 1 lần, rồi cũng hay tới xăng xái giúp đỡ gia đình nọ kia. Ông già nó lại là sếp của bác. Ổng đã ngỏ ý thì bác cũng chỉ đành nói: "để hỏi ý kiến nó" vậy thôi...
Rồi ông già còn nói một ý thế này:
- Bác biết cháu thương con bé. Nhưng bác cũng thương nó. Vì thương nó nên mới nghĩ cho nó. Nếu như nó lấy được thằng H, điều kiện gia đình tốt, lại ở gần nhà bác, cũng chẳng có cảnh "chiều chiều trông về quê mẹ". Thằng H tính tốt từ nhỏ giờ. Con nhà giàu mà không hề kênh kiệu, chẳng chơi bời gì, lại thương con bé lâu như vậy. Ba nó cũng thích, coi con bé như là con trong nhà... Bác chẳng ép nó cưới ai hết! Nhưng mà bác gợi ý vậy thôi! Lúc nhỏ cứ nghĩ tình yêu là cái gì đó to lắm. Nhưng già rồi mới hiểu, thương nhau là đủ. Còn chuyện tình yêu trẻ nít sớm tới mà cũng sớm quên, chẳng để lại được gì. Bác nói thế để cháu tự suy nghĩ...


[Cây, lá và gió 2]

Lần đó em cay đắng trở về mà không nói thêm thứ gì đáng giá nữa.

Tán gái là việc dễ. Yêu gái là việc khó. Thương gái lại khó hơn một chút. Nhưng việc càng khó hơn là tạo ra thứ điều kiện thực sự vững chắc để bảo vệ tình yêu đó. Lần đó, em yêu một cô gái vô cùng xinh đẹp, vô cùng hoàn hảo, vô cùng tốt. Nhưng cũng lần đó, em hiểu rằng, nếu bạn muốn cưới một con thiên nga, bạn không thể chỉ là vịt xiêm.

Vì dù bạn có giỏi tán dóc đến thế nào, thì vịt xiêm vẫn cứ là vịt xiêm. Vì dù bạn có tự tin thế nào, bạn vẫn không thể thay đổi được sự thật.

Trằn trọc suốt mấy ngày, công việc hoàn toàn bê trễ. Một tuần sau đó, em quyết định trả cho ả cơ hội tìm đến cuộc đời hạnh phúc hơn. Nói thì chỉ có vài dòng mấy chục chữ, nhưng lần đó với em thực sự là một quyết định kinh khủng, vô cùng kinh khủng... Dù gì thì ông già gái đã nói rất rõ như vậy. Có ngu cũng hiểu.

Có nhiều thím sẽ nói rằng: Em quyết định như một thằng hèn. Rằng ả yêu em chứ không phải thằng H, hay thằng K nào đấy. Nhưng các thím biết đấy! Cuộc đời dạy cho em biết rằng, tình yêu của các cô gái chỉ đơn giản là một thứ cảm xúc tức thời với gã đàn ông xuất hiện đúng lúc, làm đúng chuyện họ thích và cho họ thấy bản lĩnh đàn ông đủ để họ phô bày vô thức cần được chở che của mình. Biết đâu đấy một ngày, khi em không còn thú vị với ả nữa, ả lại không yêu em nữa. Nhiều mối tình 5-6 năm, hay thậm chí là 8-9 năm đã đổ vỡ như thế còn gì.

Và thứ em làm, không phải là đẩy ả về phía thằng H ất ơ nào đấy, mà chỉ là lùi khỏi ả, để ả tự mình nhìn thấy bầu trời cao rộng. Thằng H đó sẽ có thêm 1 cơ hội để khiến ả yêu nó. Đơn giản là vậy.

Rồi em quyết định thực hiện kế hoạch "đá" chính mình ra khỏi cuộc đời ả để tạo cơ hội cho H theo cách mà đến bây giờ nghĩ lại em vẫn còn thấy ghê tởm chính mình.

Một tháng sau cái ngày tới nhà ả, đủ lâu để ả tin rằng mọi chuyện đã giải quyết xong xuôi. Em bắt đầu tỏ ra hời hợt khi nói chuyện với ả.
Không bao giờ chủ động bắt chuyện nữa. Linh cảm con gái tuyệt đối tinh nhạy. Một ngày nọ, ả gọi skype cho em thế này:
- Gió à! Mấy hôm nay em thấy anh lạ lạ.
- Ý em là đẹp trai hơn bình thường hở?
- Không phải! Em đang nói nghiêm túc đó.
- Lạ chỗ nào.
- Anh lơ em.
- Anh có lơ đâu! :|
- Em không biết! Em thấy vậy!
- Vớ vẩn! Có thời gian thì đi học piano về đánh cho tôi nghe đê
- Em không thích anh nói em vớ vẩn! Em không có vớ vẩn bộ!
- Ừ thì không vớ vẩn. Mà nè! Sắp tới anh đi Phú Yên tiếp.
- Lại đi? Công tác gì công tác hoài vậy?
- Lần này thì không. Chị N rủ anh ra đó chơi Ghềnh đá Đĩa.
- Gì nghe gớm vậy? Em không đi!
- Đĩa là cái đĩa ăn cơm chớ không phải con đỉa
- Để em suy nghĩ. Mà sợ hôm đó em bận đó.
- Ờ! Đi thi nói, không anh đi 1 mình.
Hôm đó nghe giọng thấy ả có vẻ hơi giận mốt tí.

Nhưng đó chưa phải là kết thúc. Chiều hôm sau, em gọi điện cho ả:
- Lần này chắc anh đi 1 mình, lúc khác mới rủ em đi ha.
- Sao vậy ạ?
- Chị H chỉ có 1 cái xe à. Đi 3 người không đi được.

Ả cúp máy cái rụp. Giận rồi...

Tối hôm đó, em đang ngồi xem phim thì ả lại gọi.
- Gió có nhà không?
- Gió thì làm gì có nhà? Em chưa nghe bài thằng Cuội à?
- Em không giỡn! Nếu ở nhà thì ra ngoài này với em đi!
- Em tới sao không bấm chuông.
- ĐỪng nói nữa! Ra đây với em.

Em ra ngoài cổng. Ả vận cái váy màu trắng, cái váy mà ả mặc trong lần đầu tiên đi chơi với nhau. Em kéo tay ả, bảo xuống xe để em dắt xe vào nhà. Nhưng ả không chịu. Rồi cứ thế mà khóc nức nở.

Em vội vàng ôm ả vào lòng, rồi lau nước mắt. May mà khu đó cũng vắng. Không ngượng tới chết.

- Tự nhiên lại khóc rồi! Ai dám làm gì em?
- Là anh đó gió!
- Sao vậy?
- Anh nói coi! Có phải anh không cần em nữa không? Có phải anh không thương em không?
- Sao nói vậy? Anh không thương em thì thương ai?
- Vậy sao lại đi P.Y chơi với chị N mà không cho em theo?
- Anh nói rồi! 3 người đi không tiện, với lại có em đi thì chị N khó xử.
- Anh sợ chị N khó xử chứ không sợ em buồn à? Em là con gái, cũng biết ghen chứ!
- Thì em là bạn gái anh. Em buồn thì từ từ anh làm em vui được. Chứ người ta chim trời cá nước, gặp được mấy đâu.
Sau đấy còn một lô một lốc câu khác. Nhưng không quan trọng mấy. Những gì quan trọng nhất em đã nói cả rồi! Quen nhau một năm, cãi nhau hàng trăm lượt, em thừa biết cái gì làm ả nhớ, cái gì ả không quan tâm...

Hồi đó, có lần cãi nhau vì chuyện ả quên gọi cho em khi về tới nhà, em nói với ả: "Cái gì mình cho là không quan trọng thì dễ quên". Ả nhớ hoài. Sau đấy thì tính em hay quên, cứ bị ả lôi ra nói miết. Thậm chí có mấy thằng lao vô tán tỉnh ả cũng bị ả dùng câu này đạp văng ra ngoài cửa trước khi nó kịp làm gì

Hồi đó có lần cũng cãi nhau, em nói: "Nếu bạn giỏi cái gì thì đừng làm miễn phí". Ả cũng nhớ hoài. Mấy thằng con trai xăng xái giúp ả cái này giúp ả cái kia cũng tuyệt không làm ả rung động lấy một tí cũng vì thế.

Hồi đó có lần cãi nhau, ả nói: "Anh còn gì để nói với em không? Không nói em đi ngủ!". Em nói: Anh muốn nói chuyện với em cả đời". Ả cũng nhớ hoài. Sau này có lần nói chuyện với thằng H (ả kể lại cho em nghe), ả nói: Em nhất định lấy anh P chỉ vì câu đó. Nói xong là hết giận ngay lập tức.

Lần này cũng vậy. Chỉ có điều, tác dụng của nó rất khác.

Nhiều ngày sau hôm đó. Hai đứa giận nhau thật lâu. Bình thường thì chỉ không quá một ngày đã nhớ không chịu nổi. Nhưng hôm nay thì khác. Em không nói. Ả cũng không nói. Im lặng đến ngày thứ 3. Ả không chịu nổi, lại chạy đến nhà em. Gương mặt tràn ngập vẻ tức giận

- Anh nói coi! Ba em với ba anh H đưa anh bao nhiêu?
- Nhận ra rồi hở? Anh còn tính tối nay nói với em chuyện anh tính yêu N.
- Anh nói cái quái gì thế?
- Không phải hở? P.Y gần đây hơn. Người ta có gia thế ngon lành, lại làm *beep* (xin giấu để giữ an toàn cho đối tượng), lại xinh xắn, đáng yêu, chẳng bao giờ càm ràm, chẳng bao giờ giận hờn vô cớ như em... Chắc chắn là ngon hơn em. Giờ lại có thêm tí chút...
Thể là ăn tát các thím ạ. Bình thường đánh yêu thì chả thấy đau. Tự nhiên hôm đó tát đau vl.
Chỉ có điều lúc đó trong đầu em chỉ sợ tay ả bị đau
Được dăm hôm nữa thì ả nhắn tin chia tay, rồi block fb, xóa skype, chặn zalo. Em không trả lời.
Mấy hôm nữa thì bỏ việc về Hà Nội. Thực ra thì dù đã khóa mọi liên lạc, nhưng facebook các kiểu của ả thì em có pass từ lâu, nên ả làm gì mà em chả biết? Thêm nữa là một chút liên hệ với người nhà...

Cuộc tình em đã chấm dứt như thế.

Suốt những ngày tháng sau đó là địa ngục đối với em, và có lẽ cũng là địa ngục với ả nữa. Ngày nào em cũng nhớ ả đến phát điên. Con bé ngốc thật! Mỗi ngày đều cười. Mỗi ngày đều đăng một tấm ảnh cười rất tươi do chính tay em chụp suốt một năm qua với những dòng description trong veo. Thế rồi lâu lâu lại viết một thứ gì đó để only me giống như dành riêng cho em vậy (ả không biết em có pass, ít nhất là em nghĩ vậy). Lúc đó chỉ muốn lao đến ôm ả thật chặt rồi nói với ả rằng anh sai rồi, anh nói dối, nhưng em biết không nên. Em biết mà!

Bẵng đi vài tháng nữa. Chuyện gì rồi cũng nguôi ngoai. Những stt về em vắng dần. Cho đến hồi tháng bảy. Lúc ấy đang lang thang trên con đường 3/2 (Từ hồi ả về Hà Nội, em đâm ra thích đi lang thang 1 mình mỗi lúc tan ca. Sau này thì bỏ. Nhưng lúc ấy thì vẫn còn.). Ả gọi đến. Số điện thoại đã xóa, nhưng yêu nhau lâu vậy, xóa có ích gì đâu, vì nhớ đến nằm lòng từng số cơ mà
- Gió! Em nói chuyện với anh được không?
- Xin lỗi! Ai đấy!
- Là em! Là T đây!
- T nào? Xin lỗi nghen! Tầm nửa tiếng nữa em gọi lại được không? Anh đang ngoài đường.
Làm như thế, ả càng giận hơn nữa. Làm như chưa quen nhau mà!
Nhưng ả nén giận. Em biết. Nửa tiếng sau. Ả gọi. Nói rất nhiều. Đại để là anh cứ để tình yêu của hai đứa mình kết thúc như vậy sao? Rồi thì em biết em sai nhiều thứ. Rồi thì... rất nhiều thứ để nói. Mấy tháng không nghe giọng ả. Nhớ đến phát điên. Chỉ nghe như nuốt từng lời. Muốn nói một câu anh nhớ em cũng không dám nói...
Đến khi ả nói xong hết rồi (tầm nửa tiếng), ả mới hỏi:
- Vậy rồi sau bấy lâu nay, anh có gì muốn nói gì với em không?
- Không
Rồi cúp máy.

Vài tháng sau, ả nhận lời yêu của thằng H sau en-nờ lần tỏ tình. Em thôi vào fb ả xem. Mọi thứ tưởng như thực sự kết thúc.

Rồi đùng một cái. Tháng mười hai năm ngoái. Một cuộc điện thoại số lạ vang lên. Em bắt máy. Giọng của ả, thứ giọng mà em không bao giờ quên được:
- Nếu bây giờ em yêu cầu thì anh có ngủ với em không?


[Chờ nhau thiếu một giây]

Ả gọi cho em vào một sáng tháng mười hai năm ngoái. Chẳng rào trước đón sau, chỉ nói thẳng một câu:

- Nếu bây giờ em yêu cầu thì anh có ngủ với em không?
- Anh...

Lúc ấy, đang ngồi làm việc mà không sao kiềm được cảm xúc, nước mắt em trào ra. Rồi sợ nước mắt làm nghẹn giọng, em gác điện thoại qua một bên, bất giác nhìn ra cửa.

Ả đứng bên ngoài nhìn vào chỗ em ngồi từ lúc nào.

Lúc đó ngốc thất! Sao không bảo sếp sắp xếp cho một chỗ ngồi khuất khuất một chút, chứ ngồi ngay cạnh cửa ra vào, người ta vừa mở cửa thang máy đã thấy mình khóc. Một chút giả dối cũng không làm được nữa.

Lúc trước em cũng có nói qua rằng ả vốn là CTV của công ty em rồi các thím nhỉ? Vì quen mặt quá nên ả có phăm phăm vào tận bàn làm việc của người này người kia cũng là chuyện bình thường. Có vài người đi vệ sinh ngang qua. Nhưng có lẽ ả cũng giống như em, chẳng nhìn chẳng nghe thấy một ai ngoại trừ nhau. Vài người có lẽ cũng hỏi han ả đôi chút. Hình như ả cũng tùy tiện gật đầu cười vài cái rồi bước thẳng về phía em, phía một thằng nhân viên quèn đang giả vờ lúi húi làm việc và lén lau nước mắt. Hồi ấy ngốc thật! Già đầu rồi còn khóc như trẻ con.

- Đi với em được không?

Quanh đó có vài tiếng chọc ghẹo. Nhưng em chẳng còn quan tâm nữa. Đằng hắng vài tiếng rồi báo sếp xin ra ngoài một lát.

- Một lát cái gì mà một lát! (em chẳng bao giờ hết mê cái kiểu nói này của ả ) Nghỉ nguyên ngày!
- Sếp ơi! Anh không cho em nghỉ nguyên ngày đâu phải không?
Sếp: - Bình thường thì không! Nhưng mà bé T xin thì anh cho
- Sếp phản bội vl
Sếp: - Chưa đâu em! Cuối năm nay tao trừ 1 điểm KPI của mày mới gọi là phản bội

Hôm ấy em đưa ả đi một vòng trên chiếc Hắc thiên lang ghẻ (Sirius RC đen-trắng) của mình dạo quanh những con đường bất tận của Sài Gòn.

- Giờ còn mỗi anh với em, anh trả lời đi.
- Trả lời cái gì?
- Anh có ngủ với em không?
- Em sắp đám cưới rồi đó cô gái!
- Em hỏi gì thì trả lời đó đi!
- Ừ! Anh muốn ăn em. Nhai tới xương, nút cả... tủy.

Ả cười thật giòn. Ngày ấy em yêu nhất là cái nụ cười đó. Rồi thì cốc lên cái nón bảo hiểm cái cốp.

- Mỡ đó mà húp! Đồ dê xồm.
- Lại phải kể câu chuyện về cô gái và chàng trai đi lạc đến nhà hoang à?
- Không cần! Cho anh cũng không dám ăn.
- Yêu nhau lâu vậy, em cũng không biết anh thích nhất là lừa người khác à?
- Vậy chuyện với N là anh lừa em?
- Không có...
- Sao anh lại biết em sắp cưới?
- Em nên đổi pass facebook đi.
- Anh đọc lén?
- Tò mò từ bé, không bỏ được!
Im lặng một thời gian. Những con đường vẫn lướt qua kẽ mắt. Rất lâu không gặp, mỗi khoảnh khắc bên nhau đều thật quý giá. Nhưng một lời cũng khó nói.
- Thực ra, chia tay lâu vậy rồi em mới nghĩ.
- ...
- Anh có nghe em nói không đó?
- Lúc nào anh cũng lắng nghe hết.
- Em nghĩ rằng, cuối cũng thì em cũng chẳng cần tình yêu nữa. Nó quá nguy hiểm, quá khó kiểm soát, lúc nào cũng làm em mất lý trí hết. Em cần một thứ gì đó khác. Cần ai đó yêu em ít một chút, em cũng yêu người đó ít một chút, nhưng em thoải mái với nó.
- ...
- Người đó không giống anh chút nào luôn đó Gió! Người đó vụng về gì đâu! Nói năng thì chả mắc cười tí nào! Nhưng được cái ở bên người đó, em lúc nào cũng thấy an toàn. Với lại người đó chẳng có bất kỳ ai ngoài em. Chẳng giống như anh. Cái đồ lăng nhăng!
- Đôi khi lòng chung thủy của một thằng con trai không nằm ở chỗ nó có bao nhiêu cô gái, mà là nó luôn nghĩ tới ai.
- Giờ em chẳng nghĩ vậy nữa. Em thấy mình cần cảm giác an toàn hơn là tình yêu.
- ...
- Mấy hôm rồi em lại nằm mơ thấy anh Gió ạ! Em nằm mơ thấy anh lại đưa em đến một căn nhà có nhiều cửa. Rồi rất nhiều bậc thang cứ đi lên mãi. Anh lên đó một mình trong khi em đứng đợi bên dưới. Anh ác ghê! Cứ đi ào ào lên, chẳng cho em đi cùng gì hết!
- Anh thèm vuốt tóc em nhỏ ạ!
- Hừ! Anh có nghe không đó?
- Thì nghe nè!
- Anh đi lên hoài, lên hoài. Cái cầu thang bỗng dưng cao thật cao. Tới khi em chỉ còn thấy anh có tí xíu thì anh dừng lại, rồi ngoắc tay gọi em lên. H gọi em lại, nhưng em cười với ảnh một cái rồi chạy tới chỗ anh. Anh chẳng nói gì hết, chỉ cho em cây Dương cầm nằm trong một căn phòng nhỏ. Em nhớ có lần anh nói anh thích con gái đánh dương cầm nên cũng ráng ngồi tập. Nhưng mà chắc tại em ngốc nên tập mãi chẳng được gì. Mà em ngốc thật Gió nhỉ?
- ...
- Nhiều lúc em nghĩ rằng, giá như mình đừng yêu nhau thì tốt! Mình có thể làm bạn. Mình có thể vẫn cùng nhau đi tới chỗ này chỗ kia. Anh nhớ có lần em đòi anh đưa em đi ngắm mặt trời mọc trên sông hông? Hồi đó anh ngủ nướng thấy mồ! Em gọi mãi mới chịu dậy. Đến khi đi thì trời đã sáng bửng, chả ngắm được gì. Hồi đó em giận anh quá trời.
- ...
- Rồi có lần anh hứa đưa em đi ngắm trăng bên bờ nước nhớ không? Anh hẹn bảy giờ, mà tám giờ rưỡi anh mới tới. Em giận quá không chịu ra mở cửa. Hai đứa đứng trong đứng ngoài, hôm đó lạnh tê. Nghĩ lại thấy em ác ơi là ác. Mà giận quá mà!
- Hôm đó anh đi nửa đường thì lủng bánh xe. Tìm chỗ vá thôi cũng đã mệt phờ...
- Rồi có hôm em giận anh quá, nói "anh cút đi, đừng bao giờ trở lại luôn cũng được". Anh thì đứng dưới mưa cả buổi, nói không ra gặp anh thì không về...
- Hôm đó mới là lạnh teo trym. Mà chưa sợ bằng lần đi La Gi.
- Ừ! Lần đi La Gi chơi. Muộn rồi mà em còn bắt anh chở về Hàm Thuận Nam thăm bạn. Hôm đó mưa to kinh khủng, anh lạc tay lái, suýt chết tới mấy lần. Áo mưa thì rách toạc... Hồi đó em sợ kinh khủng.
- Còn lần anh đi Phú Yên lạc trên núi còn sợ hơn.
- Hồi đó đang ngồi học bài tự nhiên anh nhắn "em ơi anh đi lạc trên núi", rồi điện thoại anh tự nhiên không liên lạc được. Em còn tính bay ra ngoài đó tìm anh.
- Điện thoại người ta hết pin. Ba cái smartphone phiền phức kinh! Tới lúc cần toàn hết pin.
- Chớ không phải có đt xịn anh toàn chơi game cho hết sạch pin hở?
- Thì điện thoại xịn để chơi game chớ làm gì?
- Ờ! Chơi hết sạch xong lấy điện thoại em ra chơi tiếp. Ghiền game như gì.
- Còn đỡ hơn người ta ghiền massage.
- Hồi đấy anh mà đi chắc em giết anh luôn! Chơi cho sướng rồi về lây bệnh cho gia định chớ ích gì?
- Toàn dọa giết anh. Sao hồi đó không giết anh luôn đi.
- Giết người mà không bị trừng phạt là em giết anh rồi! Như hôm đó, cái gì mà N ngon hơn em, cái gì mà vừa được lợi vừa có tiền. Em hận anh lắm Gió ạ!
- Hôm đó em có đau tay không?
- Cũng có. Mà đau lòng hơn.
- Từ giờ không cần đau lòng nữa.
- Em yêu anh Gió ạ! Nhưng mà anh nói đúng. Chẳng ai sống với tình yêu được! Nó quá bấp bênh. Em cũng chẳng bỏ ba mẹ em được! Em cần ai đó yêu em đủ thôi. Em cũng yêu họ đủ thôi. Nhưng an toàn. Em thoải mái với điều đó.

...

Hôm ấy nói rất nhiều. Ban đầu còn nghĩ mình chẳng thế nào nhớ nổi. Thế mà ngồi viết ra, bỗng dưng giống như vừa xảy ra tức thì. Em là một người rất hay quên. Nên điên rồ thật! Chẳng ngờ lại nhớ

Ai đứa ở bên nhau suốt một ngày. Buổi sáng thì chạy sang Country House tán dóc, tới trưa ghé ăn bánh canh cua hẻm 17 rồi vòng qua Quận 7 hóng gió, đầu giờ chiều chui vào bảo tàng tranh 3D chụp ảnh, chiều mát vòng ngược về Đặng Văn Ngữ, Phú Nhuận ăn cá viên chiên, sau đó lại vòng qua đi dưới hàng cây Sao đường Ba tháng hai, hàng me Lý Tự Trọng, chui qua hầm Thủ Thiêm, ngắm sông bên bến phà Thủ Thiêm, chạy bạt mạng trên đại lộ Đông Tây, về đến tận Hồ Đá làng Đại học một đêm vắng hoe... Một ngày mà như rút gọn lại một năm yêu nhau. Hồi ấy, em chỉ muốn được đưa ả đi mãi. Đi mãi.

- Vậy là ngày mốt em cưới?
- Thưc ra là đám nhà gái thôi.
- Vậy mà còn đòi ngủ với anh.
- Vì em muốn dành lần đầu của mình cho người em yêu nhất.
- Mất rồi làm sao em ở được với người ta nữa?
- Em nói với ảnh là em mất lâu rồi. Ảnh nói mặc kệ.
- Đồ điên!
- Anh mới là đồ điên. Gái xinh còn trinh như em mời anh mà anh còn không dám ăn.
- Vì thằng em anh nó yêu em hơn cả anh

Tối hôm ấy, em vả ả đều không ở nơi mà cả hai đáng ra nên ở. Cả hai ở cùng một nơi, nơi chỉ có hai đứa, lại làm tất cả mọi thứ cùng nhau...
...trừ sex.

- Dù có yêu em thế nào, anh biết đàn ông bọn anh khốn nạn thế nào. Nên cái gì nên giữ vẫn cứ nên giữ. Anh yêu em, chẳng vì cái đó. Mà em yêu anh, nên chắc cũng biết anh thương em thế nào. Anh đã thương em đến vậy, sao còn muốn để người ta xem thường em được.
Em đã nói, đại loại như thế. Hồi đó nghe đồn phá trinh một đứa con gái thì tăng thêm 5 năm tuổi thọ. Cảm thấy hơi tiết nuối một chút xíu.
Dù sao thì em cũng rất thích vuốt tóc ả, thích nằm gối đầu trên đùi ả nghe ả đọc Hoàng tử bé bằng chất giọng MC trời phú, lâu lâu bàn tay lại nghịch ngợm đôi chút, kể vài câu chuyện xàm xí, hôn ả những nụ hôn bất tận mà ả bảo "như muốn cắn nát em". Hôm ấy, ngủ bên cô gái mình yêu thật sự rất ấm áp.

---------

Sáng hôm sau, ả nói rằng ả cần phải về. Vì cả nhà có lẽ đã phát điên lên được vì ả.
- Hôm qua em quăng điện thoại ở nhà, ra ngoài mua đại cái đập đá với sim rác rồi đi. May mà nhớ số của anh.
- Đã mua vé máy bay rồi?
- Người ta mua thì phải mua vé khứ hồi. Ai ngốc như anh? Bay tuốt từ Quy Nhơn về, biết chắc là sẽ phải quay lại mà không mua khứ hồi.
- Giờ em đi thật à?
- Đưa em đi một vòng được không?

Sáng hôm đó trên đường Ba tháng hai.

- Cây này là cây gì Gió?
- Là cây Sao. Anh nói với em rồi mà!
- Em thích hỏi. Vì lúc nào anh cũng trả lời.
- Thế đố em đường Võ Văn Ngân hôm qua anh chở em qua trồng cây gì?
- Anh đố hoài rồi! Cây Đại.
- Sai bét! Cây sứ! lại đố em, kế bên cây sứ thứ 2 đường Võ Văn Ngân, người ta trồng cây gì?
- Cũng là cây sứ.
- Sai bét! Là cây Đại!

Ả cười ngặt nghẽo. Câu đố ấy em hỏi ả cả chục lần. Lần nào ả cũng bảo quên rồi cố tình bị lừa.

- Vậy đố em vì sao ở Sài Gòn trồng rất nhiều cây Đại
- Anh cũng nói em rồi! Vì cái gì liên quan tới người Chăm ấy!
- ĐÚng vậy! Hoa Đại, người ta gọi là hoa Chăm, là quốc hoa của người Chăm thời xưa...

Rồi hai đứa chợt im lặng.

- Về Hà Nội, em sẽ nhớ hàng cây Sao lắm!
- Không nhớ anh à?
- Hihi. Nhớ một xíu xìu xiu thôi!
- Hay em ở lại đây với anh đi! Đừng về nữa!
- Không! Em phải về. Anh biết mà!
- ...

Nói rồi ả ôm lấy em khóc:

- Em nhớ Gió lắm! Nhớ tới phát điên luôn!
- Nhỏ nè! Em có muốn nghe kể chuyện không?

Ả riết chặt lấy em từ phía sau, áp đầu sát lại, giống như sợ không nghe thấy từ nào đó.
- Ngày xưa, có một cô gái vô cùng xinh đẹp, giống như em vậy... (bí kíp cũ nhé ). Hai nghìn chín trăm chín mươi chín năm mười một tháng hai mươi chín ngày, hai mươi ba tiếng năm mươi chín phút năm mươi chín giây sau, nàng đang đi trên đường thì chợt nhìn thấy một chàng trai. Nàng xúc động không nói nên lời. Chưa kịp làm gì thì chàng trai ôm hôn và nói "anh đã tìm em suốt ba nghìn năm nay rồi!"
- Cái này anh kể em nghe rồi!
- Cái đó anh kể sai. Giờ anh mới kể đúng nè! Cô gái đồng ý làm người yêu của chàng trai mà không biết rằng, chàng trai tuấn tú đó không phải là người mà cô tìm kiếm suốt ba nghìn năm nay. Cô nói yêu chàng, chàng cũng nói yêu cô. Chỉ một giây sau khi chàng trai hôn cô, một chàng trai đã tìm kiếm cô, người mà cô tìm kiếm ba nghìn năm tìm đến.
- Rồi sau đó?
- Dù đã là hoa có chủ, chàng trai nhân vật chính vẫn tiếp tục kiên trì theo đuổi cô thêm một năm rưỡi nữa. Khi chuyện tình cô tan vỡ, chàng dang rộng vòng tay đón cô vào lòng, dùng tình yêu đã được thử thách qua nghìn năm bảo bọc cho cô, chữa lành vết thương cho cô, khiến cô cảm thấy an toàn...
- Chẳng có ai đợi ai ba nghìn năm hết.
- Có chứ! Từ giờ em nhớ sống cho tốt. Bỏ một chút tình cảm, được cái những thứ khác sẽ tốt hơn. Em cũng chẳng cần cả đời phải cắn rứt vì bất hiếu với ba mẹ, mỗi ngày chẳng sợ xa nhà, cũng chẳng cần lo lắng chuyện tiền bạc tầm thường. Cái gì thích thì làm. Không thích thì đừng có làm. Chẳng cần hi sinh vì ai. Coi như bây giờ mình làm lại, bắt đầu chờ nhau thêm ba nghìn năm nữa. Lần này đừng sớm giây nào. Nhớ hông?
Chưa bao giờ em nói những lời như thế cả. Nhưng rồi ả im lặng. Em cũng im lặng. Ai rồi cũng sẽ đến lúc phải chia tay nhau.
Nếu yêu ai đó, bạn đâu cần phải cưới họ. Nhìn họ hạnh phúc là đủ. Có phải vậy không?


[Mây trắng trả về trời xanh bao la...]

Tối hôm ấy em viết tặng ả một bài thơ dài, bài thơ cuối cùng em tặng cho ả. Trước đây mỗi lần viết, ả đều đọc rồi bỉu môi "anh làm thơ chả ra gì", nhưng vẫn ngồi tẩn mẩn chép vào một cuốn sổ. Cười!
Bài thơ cũng dài, nhưng trong đó có một đoạn thế này:

Trả lại cho anh yêu thương của nhau,
Một ngày nắng khác không ai còn duyên nợ.
Sài Gòn trăm ngả, nghìn năm không lưu luyến,
Mây trắng trả về với trời xanh bao la...

HẾT! :)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét